“Hắn vốn đã là độc chiếm cả khu rừng rồi, mặc kệ hắn cao bao nhiêu, cũng đều
có người muốn chặt đứt hắn.”
Tần Tịch Nhan mở miệng cười một tiếng: “Hơn nữa tự nhiên có người bảo vệ
hắn, ít nhất thì hôm nay, đám người kia là không có cơ hội.”
Linh giác của nàng rất nhạy cảm.
Cảm ứng được mười mấy đạo khí cơ mạnh mẽ ở trong và ngoài núi đang trấn áp
nơi này.
Lúc này, bất kể là người nào muốn ra với với Sở Hi Thanh, đều sẽ bị chôn thây
tại nơi đây.
Tần Tịch Nhan liếc mắt nhìn Sở Mính: “Nói đi, ngươi có mục đích gì?”
Nữ nhân này sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm nàng.
“Giúp ta!” Thần sắc Sở Mính bình tĩnh: “Chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau khi
cần thiết. Ta nhìn thấy một ít nhiệm vụ ở Ngoại Vụ đường, nhưng giới hạn thực
lực nên không thể hoàn thành. Mà ngươi bây giờ cũng cần một người trong tông
môn giúp đỡ.”
Hiện giờ, tài nguyên của nàng đã giảm mạnh, triều đình nghiêng về phía Tần
Tịch Nhan, Sở gia cũng không trợ giúp nàng nhiều như trước nữa.
Tần Tịch Nhan thì lại cười một tiếng.
Muốn ôm đoàn sưởi ấm sao?
Có điều, Sở Mính đường đường là cháu gái thiên tử, lại đồng ý cúi đầu trước
nàng, cũng làm cho nàng thấy bất ngờ.
Xem ra nửa năm nay, vị Sở đại tiểu thư luôn vênh váo tự đắc này đã trưởng
thành không ít.
Nàng cũng không từ chối hay đáp ứng ngay: “Ta phải suy nghĩ một chút.”
Trong khi hai người bọn họ nói chuyện, trên cánh tay của Vạn Kiếm Sinh bỗng
nhiên nổ tung.
Người quan sát đều âm thầm rùng mình.
Đây hiển nhiên là máu thịt trên cánh tay của Vạn Kiếm Sinh đã không thể
chống đỡ nổi lực lượng của hắn, cũng không chống đỡ nổi tốc độ đao của hắn.
“Đã đến cực hạn rồi sao?”
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn Vạn Kiếm Sinh vẫn bình tĩnh và thản nhiên.
Lại giống như thần thái của Vạn Kiếm Sinh khi mới bắt đầu vậy.
Không thèm để ý, nên thản nhiên như không.
Nhưng trong lời nói của Sở Hi Thanh vẫn lộ ra một ít thất vọng: “Ngươi cũng
chỉ đến mức độ này?”
Đáng tiếc, muốn đánh vỡ cực hạn ngoại cương của hắn thì còn kém một chút.
“Rống!’
Vạn Kiếm Sinh phát ra một tiếng gào thét như dã thú, hắn muốn chém ra đao
càng nặng hơn, càng nhanh hơn, nhưng lại là thân bất do kỷ.
Xương cốt của hắn kêu răng rắc, bắt đầu sinh sôi vết rách.
Đôi tay thì là máu thịt be bét, không chỉ tốc độ giảm mạnh, mà lực lượng cũng
không bằng lúc trước.
Vạn Kiếm Sinh tuy rằng nổi giận gầm rống, nhưng cũng biết tiếp tục là vô
dụng.
Điều này chẳng những không thể làm đối phương bị thương, mà trái lại còn gia
tăng thương thế của bản thân.
Thân hình của hắn bỗng dưng lùi về mười trượng, chủ động kéo dài khoảng
cách. Sau đó, thân hình của hắn hơi nằm rạp về phía trước, vừa dốc hết sức khôi
phục thương thế, vừa thở dốc như con dã thú bị thương, bắt đầu nuốt từng ngụm
từng ngụm nguyên khí trong thiên địa.
Ánh mắt của hắn thì lại đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh: “Đao pháp
tốt! Vạn mỗ bội phục. Bây giờ ta tin tưởng Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa quả
thực là có thể vô địch thiên hạ!”
Dù đối phương chưa rút đao, nhưng đối phương cũng thể hiện đao pháp của
mình trong quá trình giao thủ rồi.
“Đây chính là thứ ngươi muốn nói?”
Sở Hi Thanh rất lạnh nhạt: “Nếu như là mấy loại nói nhảm này thì ta không
muốn nghe. Trận chiến hôm nay, cũng có thể kết thúc rồi.”
“Đương nhiên là sẽ không để ngươi thất vọng!” Vạn Kiếm Sinh nhếch môi
cười, trên mặt hiện ra một chút điên cuồng: “Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh,
ngươi là kẻ đầu tiên nhìn thấy Thần thể của ta.”
Lúc này, toàn bộ bắp thịt trên người hắn đều bành trướng, áo cũng bị rách ra.
Chỉ chớp mắt, thân thể Vạn Kiếm Sinh đã cao đến hai trượng, lân phiên bao
trùm toàn thân, lại có hai đầu, bốn cánh tay mọc ra từ trong cơ thể hắn.
Sở Hi Thanh nhìn dáng vẻ này của Vạn Kiếm Sinh thì hơi ngẩn ngơ.
“Ba đầu sáu tay, huyết thống Thần ma! Bảo sao Thiên Cơ Võ Phổ lại gọi ngươi
là Thần Ma Đao Quân.”
Lúc này, đại đa số người quan sát trận đấu cũng biến sắc.
“Huyết thống Thần ma, cái tên này lại có linh khu nửa người nửa thần!”
“Đời sau của người và thần ma sao? Bảo sao thiên phú của Vạn Kiếm Sinh này
lại mạnh như vậy, tuổi còn trẻ mà đã tu hành đến mức này.”
“Cha mẹ hắn là ai?”
“Không ngờ hắn còn một chiêu này! Sức chiến đấu tăng trưởng gấp mấy lần, e
rằng ngoại cương của Sở Hi Thanh không chịu nổi nữa.”
Lúc này, ở trên tầng mây. Thương Hải Thạch hơi nhướng mày lên: “Bán Thần
chi thể, đây là vì sao ngươi lại yên tâm khi để hắn hành tẩu giang hồ một
mình?”
Võ tu Siêu Phẩm đương đại, thời cổ được gọi là Bán Thần.
Bọn họ là tồn tại đánh vỡ giới hạn người và thần, nằm giữa phàm nhân và thần
linh.
Nhưng mà thiếu niên Vạn Kiếm Sinh này, trời sinh chính là bán thần! Cũng có
rất nhiều sức mạnh và thần thông mà bán thần mới có.
“Ừm!” Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm cũng không có lòng dạ nào, vẻ
mặt vẫn tập trung vào hai người phía dưới: “Không ngờ vị Vô Cực Đao Quân
này có thể ép Kiếm Sinh đến mức độ này.”
“Sử dụng một cái Bán Thần chi thể không trọn vẹn, chỉ sợ phải trả giá rất đắt,
không chỉ tổn hại bản nguyên, mà còn có thẻ hao tổn tuổi thọ.”
Vẻ mặt Thương Hải Thạch hơi cảm khái, lắc đầu nói: “Sao phải khổ như vậy
chứ?!”
Trang Nghiêm nghe vậy thì sững sờ, giật mình nhìn Thương Hải Thạch: “Ngươi
nói cái gì?”
Đây chính là Bán Thần chi thể đấy! Đủ để sức chiến đấu của Vạn Kiếm Sinh
tăng lên một cấp độ!
Danh Sách Chương: