Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý của ngươi là, tiếp theo thi độc sẽ bùng phát quy mô lớn trong tộc ta ở phàm
giới?”
Thất Sát Tinh Quân đầu tiên là cả kinh, lập tức nghĩ đến ngay cả mình còn như
vậy, huống chi là đám Cự linh dưới phàm giới?
Sắc mặt hắn tái nhợt: “Chắc là phải có biện pháp ngăn cản.”
“Quá muộn.” Bạch Đế Tử bình tĩnh lắc đầu: “Bây giờ ta cũng khó có thể tưởng
tượng nổi, cái thi độc này đã khuếch tán đến mức nào. Có lẽ dù là Tạo Hóa chi
chủ chân chính, cũng không thể ngăn cản vào lúc này.”
“Hơn nữa mục tiêu của họ không chỉ là Cự linh ở Trung Thổ, mà còn cả mảnh
tinh không vô ngần này nữa. Thi độc của Vọng Thiên Hống sẽ bùng phát trong
vòng 6 đến 12 canh giờ, dù Cự linh có thể chất mạnh hơn, thời kỳ ủ bệnh cũng
không vượt quá 24 canh giờ.”
“Bọn họ ép đến giờ, có thể thấy mưu đồ rất lớn. Nếu như ta đoán không sai,
Thiên đế đời đầu Thần Chân Như có thể đã phát hiện ra, nàng đang dùng Khi
Thiên Vạn Trá chi pháp để trợ giúp Sở Hi Thanh ẩn giấu, song phương hiểu
ngầm và liên thủ. Vị Thiên đế đời đầu kia vẫn trốn trong âm Dương Hải, rất có
thể là đang chờ thi tai bùng phát.”
Bạch Đế Tử nói đến đây, chợt phát hiện vẻ mặt THất Sát hơi dại ra, không khỏi
tò mò: “Thất Sát, ngươi đang nghĩ cái gì?”
“Ta đang nghĩ, thi độc này tiến vào cơ thể ta từ lúc nào?” Thất Sát Tinh Quân
nhớ lại, liền trợn mắt lên: “Là bữa tiệc ở đỉnh Bất Chu sơn! Câu Trần, Thiên
Táo, Văn Khúc đều nguy hiểm rồi. Thì ra là vậy, Sở Hi Thanh sở dĩ xông lên
núi, chính là để chúng ta quên thi độc trong cơ thể, mục tiêu của hắn là Câu
Trần! Ta phải đến tìm Câu Trần…”
Tham Lang Tinh Quân là thần Hỗn Độn, tuy rằng cũng bị thi độc ảnh hưởng,
nhưng vấn đề không lớn.
Còn các thần Bàn Cổ bọn họ, rất có thể sẽ phát sinh thi biến.
Hiện giờ, tuy mạch Hư Thần và Kim Thần cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà nhân
phẩm của Thất Sát chưa đến mức ngồi yên không để ý đến mình hữu kề vai
chiến đấu với mình.
Hắn biết nhân tộc bây giờ mới là nguy hiểm.
Lực lượng các thần lại suy giảm nữa, đã không còn quá nhiều cơ hội.
Ngay khi Thất Sát Tinh Quân cất bước, Bạch Đế Tử lại hừ nhẹ một tiếng:
“Ngươi sắp thi biến, thời điểm này lại rời khỏi trước mặt ta, là muốn tìm chết
sao? Ngươi muốn cứu Câu Trần, truyền bức thư cho hắn và Hư Thần là được,
hơn nữa ngươi đi thì có lợi ích gì? Nếu Hư Thần cũng không thể cứu, ngươi có
thể cứu hắn?”
THất Sát nhất thời cứng lại, dừng bước.
Hắn hơi suy ngẫm, liền phát hai viên kiếm phù, một viên ném về phía Thái Hư
tinh cung, một viên ném xuống phàm giới.
Thất Sát lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Huynh trưởng, ta nghĩ
chắc là còn có biện pháp hóa giải trận hạo kiếm này! Mấu chốt là ở Sở Hi
Thanh, con Vọng Thiên Hống kia chắc là nằm trong tay Sở Hi Thanh, chỉ cần
giết chết Sở Hi Thanh hoặc còn Vọng Thiên Hống kia, thi độc này sẽ không còn
gốc rễ.”
“Vọng Thiên Hống? Đây đúng là thượng sách.” Bạch Đế Tử hơi gật đầu, lại
xoay người đi vào cung điện: “Ngươi có thể nhắc nhở Hư Thần và phụ thần.”
Thất Sát Tinh Quân thấy thế thì sững sờ, lập tức khổ sở nói: “Thời cuộc đã đến
nước này, tộc ta đã đến thời khắc sống còn, chẳng lẽ huynh trưởng vẫn còn thờ
ơ? Ngươi và phụ thần có mâu thuẫn gì, cũng không nên bỏ mặc sự tồn vong của
tộc ta.”
Thế nhân cho rằng Bạch Đế Tử không nhúng tay vào tranh đấu nhân thần, là vì
lời thề và hứa hẹn với Ngu Công.
Nhưng trong mắt các thần linh hệ Kim, việc này còn có nguyên do khác.
Ngày xưa khi Kim Thần trở về, Bạch Đế Tử vẫn là Thánh Giả hệ Kim như cũ.
Sau đó không biết hai cha con họ phát sinh chuyện gì, sau đó không lâu Bạch
Đế Tử bỗng nhiên tự hủy huyết mạch Bạch Chúc trong cơ thể, trả vị trí Thánh
Giả hệ Kim cho Kim Thần – Bạch Chúc.
Thất Sát Tinh Quân không dám suy đoán lung tung, nhưng cũng biết Kim Thần
nhất định đã làm việc không ổn.
“Ta không hẹp hòi như vậy.” Bạch Đế Tử lại ngồi xuống trong điện: “Chúng ta
có góc nhìn khác nhau. Ngươi cho rằng nguy cơ của chúng ta là Sở Hi Thanh, là
nhân tộc. Ta lại biết nếu tương lai bộ tộc ta tuyệt diệt, nhất định là do kẻ khác.”
“Mà quả của ngày hôm nay, chính là nhân của ngày hôm qua, mấy trăm ngàn
năm qua, chúng ta dùng Vọng Thiên Hống giết bao nhiêu nhân tộc rồi? Người
ta mới bắt đầu báo thù, các ngươi đã không chịu nổi rồi sao? Nhân tộc thật ra
không có tội với thiên địa, là các ngươi quá đáng. Dù là mấy vị Tổ thần, các
ngươi cho rằng họ không hối hận sao? Chỉ là chuyện đã đến nước này, song
phương đã không chết không thôi, không thể xuống thang nữa.”
Hắn khoát tay một cái, ra hiệu Thất Sát Tinh Quân đang định giải thích ngậm
miệng, lại vung tay lên, hiển hóa ra một dòng sông dài hư ảo.
“Vọng Thiên Hống không thể diệt tuyệt tộc ta, tộc ta suy nhược một trận thì đã
sao? Ngươi xem, tất cả lịch sử của thế giới này đều như một dòng sông, vận
mệnh của tộc ta cũng nằm trong đó. Nhất thời có sóng gió cũng là chuyện bình
thường, nhưng nếu như con sông này không còn…”
Hắn giơ tay lên, thần lực đánh nát con sông hư ảo này thành tro bụi: “Như vậy
ngươi và ta, còn cả tộc ta, phụ thần, tất cả đều không tồn tại.”
Thất Sát Tinh Quân thấy thế không khỏi nhíu chặt lông mày: “Ý của ngươi là,
trong thiên địa này, còn có đại địch có thể uy hiếp đến sự tồn vong của tộc ta?”
“Ngươi sống nhiều năm như vậy, lẽ nào không phát hiện chút manh mối nào?
Vậy thì ta quá thất vọng rồi.” Bạch Đế Tử bật cười, ngưng thần nhìn Thất Sát:
“Thiên đế đời đầu vì sao bị ép chết, nhân tộc vì sao mà bại, lẽ nào trong lòng
ngươi không hiểu sao?”
Thất Sát Tinh Quân không khỏi rơi vào yên lặng.
Hắn cũng là một trong những thần linh mạnh nhất thiên địa, há có thể không
phát hiện ra chút manh mối?
Ngày xưa, mặc kệ là cái chết của Thiên đế đời đầu, hay là nhân tộc bại trận, đều
có một bàn tay ở phía sau.
Mà phụ thần hắn, còn cả những huynh đệ của hắn, và các thần Hỗn Độn, đều là
quân cờ trong bàn tay kia.
Bạch Đế Tử lại vỗ về lưỡi kiếm của mình.
Trong mắt hắn hiện ra vẻ chờ mong mãnh liệt.
Sở Hi Thanh sử dụng nghi thức Hỗn Độn và Nhai Tí hùng vĩ như vậy, nguyên
chất nhất định sẽ không ít.
Nói không chừng có thể một lần vượt qua đế quân, đạt đến tầng thứ của Thiên
đế và Tổ thần.
Vị Thánh hoàng đời thứ tư này quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Bạch Đế Tử rất chờ mong một ngày đó, có lẽ sẽ nhanh thôi.
Cái này… rất tốt… rất tốt…
Đã vậy, thiên địa này đã có hi vọng, đạo của hắn cũng có hi vọng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK