Mọi người nghe Sở Hi Thanh nói vậy thì không khỏi cả kinh.
Vẻ mặt Vân Phong Khinh khó hiểu: “Kỳ chủ, xin hỏi đây là vì sao? Thanh
Phong Minh Nguyệt lâu há có thể nuôi hổ thành hoạn, để chúng ta lớn mạnh?”
Cô Minh Nguyệt cũng ngờ vực: “Môi hở răng lạnh, mọi người đều biết đạo lý
này. Minh Nguyệt Đao – Tư Đồ Đường cũng là một nhân vật kiêu hùng, sao lại
không có lý trí như vậy?”
“Dưới tình huống bình thường, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản chúng ta tiến vào
Phì Châu, nhưng mà bây giờ thì lại khác. Đại quân của Cực Đông Băng Thành
đã đối chọi với triều đình ở các nơi kênh đào.”
Giọng nói của Sở Hi Thanh đầy ý sâu xa: “Vì vậy, bọn họ bây giờ rất cần một
đối thủ, còn phải là một đối thủ có sức nặng. Các ngươi biết vì sao không?”
Mọi người nghe vậy thì nhíu mày suy tư.
“Ý của kỳ chủ là, sau khi Thanh Phong Minh Nguyệt lâu có một đối thủ ngang
nhau, thì có thể lấy cớ, chống cự lệnh trưng binh của triều đình?”
Hai mắt Thiết Tiếu Sinh sáng ngời: “Quả thực, hiện giờ Cực Đông Băng Thành
và triều đình đang giao tranh dọc theo kênh đào, chiến sự rất kịch liệt. Triều
đình há có thể bỏ qua một lực lượng lớn như Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.
Nhưng nếu như bọn họ bị cuốn vào chuyện này, nhất định sẽ là tan xương nát
thịt.”
Nhưng nếu lúc này, thế lực của Thiết Kỳ Bang ép đến miệng kênh đào thì lại
khác.
“Không chỉ vậy.” Vân Phong Khinh nhìn Sở Hi Thanh, ánh mắt ngậm lấy vài
phần bội phục: “Có một kẻ địch như Thiết Kỳ Bang, Thanh Phong Minh
Nguyệt lâu có thể danh chính ngôn thuận mà mở rộng phạm vi thế lực rồi.”
“Chính như Phong Khinh nói.”
Sở Hi Thanh gõ nhịp than thở: “Thật ra thì đạo lý này, với Thiết Kỳ Bang chúng
ta cũng là như vậy.”
“Vì vậy, kẻ địch của chúng ta bây giờ chỉ có Thủy Thiên hội! Lần này tấn công
vào Phì Châu, ta muốn dùng bang chúng mới vào bang làm chủ, phân thành tám
đội binh mã, do chư vị khách khanh hộ pháp chỉ huy.”
“Một mặt có thể mượn cơ hội này để khảo sát bang chúng, một mặt là có thể để
các huynh đệ mới vào bang lập công.”
Sở Hi Thanh quét mắt nhìn mọi người: “Ngoài ra, có thể thông báo xuống dưới,
Phì Châu có tổng cộng mười hai quận, ngoại trừ bốn quận phía bắc của Thanh
Phong Minh Nguyệt lâu ra, có thể xây dựng thêm tám cái đường khẩu. Ngoài
ra, phía tây Phì Châu là Hán Châu cũng có ba quận nữa.”
“Tổng cộng mười một cái phân đường, hơn 200 cái phân đà. Tất cả đường chủ
và đà chủ sẽ do người có công cao đảm nhiệm! Còn những thành viên của Thủy
Thiên hội kia, nếu như bọn họ dám to gan chống đối, hoặc là làm giàu bất nhân,
vậy sẽ chia số gia nghiệp và điền sản đó cho các huynh đệ có công.”
Mọi người nghe vậy thì lại có tâm tư khác nhau.
Cô Minh Nguyệt nghĩ thầm, Sở Hi Thanh đang cho bang chúng với vào bang cơ
hội lập công sao?
Hay là Sở Hi Thanh đang tiêu hao lực lượng của đám người này, giải quyết căn
nguyên hỗn loạn trong bang?
Chức vị đường chủ đà chủ gì gì đó, cả gia nghiệp và điền sản gì gì kia, chỉ sợ là
đang vẽ bánh.
Hắn còn có thể thuận thế đẩy người ra khỏi địa bàn ở Đông Châu, sau đó nhét
nhân mã dòng chính của mình vào.
Mấu chốt là, dù rất nhiều người đều biết rõ mục đích của hắn, nhưng lại không
thể làm gì.
Ví dụ như Nghiễm Lăng Phan gia, khẳng định là hận Thiết Kỳ Bang đến tận
xương.
Nhưng nếu như bọn họ có thể dựa vào thế lực của Thiết Kỳ Bang để cướp đoạt
một phần cơ nghiệp ở Phì Châu, thậm chí lập được công lớn, trở thành một
đường chủ của Thiết Kỳ Bang, vậy thì chưa chắc sẽ không tận lực.
Đây rõ ràng là dương mưu, hơn nữa còn là một mũi tên trúng mấy con chim.
Tiếu Cuồng Long thì lại xoắn xuýt không thôi.
Thủy Thiên hội có liên quan cực sâu với thế lực phía sau hắn, Tiếu Cuồng Long
tuyệt đối không muốn nhìn thấy Thiết Kỳ Bang nuốt chửng Thủy Thiên hội.
Đến khi đó hắn nên làm cái gì?
Bá Thiên Lai cũng cảm thấy không đúng.
Sứ mệnh của hắn là ngăn cản Sở Hi Thanh có được lá cờ Nghịch Thần Kỳ.
Nếu như có thể, tốt nhất là lấy luôn tính mạng của Sở Hi Thanh.
Chứ hắn không đến để bán mạng cho Sở Hi Thanh, đi đánh địa bàn cho Thiết
Kỳ Bang.
Nhưng khi nghĩ đến sắp được đánh nhau, Thiết Kỳ Bang và Thủy Thiên hội
nhất định sẽ có một trận đại chiến quy mô lớn.
Thì Bá Thiên Lai lại cảm thấy khí huyết sôi trào, chiến ý dạt dào, hưng phấn
đến tột đỉnh.
Mấy người bọn họ đều không có hứng thú gì với chức vị đường chủ mà Sở Hi
Thanh ném ra.
Đường chủ trấn thủ một phương, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cũng
phải rời xa Thiết Kỳ Bang, khó tiếp cận Sở Hi Thanh hơn.
Lúc này, trong phòng còn có một Cẩm y vệ là Tào Hiên.
Hắn vẫn cau mày, suy nghĩ vì sao Sở Hi Thanh lại để cho hắn ngồi nghe việc bí
mật như vậy, rốt cuộc Sở Hi Thanh có ý gì?
Cái tên này rất nham hiểm độc ác, xấu đến mức bàn chân chảy mủ, không biết
đang âm mưu thứ gì đây?
Lúc này, Tào Hiên đã không dám coi thường vị Vô Cực Đao Quân này.
Hắn đã ý thức được mình bị Sở Hi Thanh tính toán nhiều lần.
Vì vậy, Tào Hiên bây giờ rất cẩn thận.
“Ta còn muốn xây dựng tứ đại Chiến đường ở tổng đà là Huyền Giáp, Ngân
Thương, Hắc Nha và Hoành Trùng! Vị trí của bốn đường này nằm trên các
đường khẩu khác, ngang hàng với hai đường Thiết Kỳ và Tuyển Phong. Đường
chủ của bốn đường khẩu này sẽ do người có công lớn và võ lực cao cường đảm
nhiệm.”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng: “Ngoài ra, ta còn muốn tu hành một một bí
pháp Hoàng Đạo là Chiến Thiên Thất Hộ, cần chọn bảy vị thuộc hạ trung thành
tuyệt đối với ta, lại có võ đạo cao cường để làm căn cơ cho bí pháp này.”
Sắc mặt của sáu vị khách khanh hộ pháp rốt cuộc cũng thay đổi.
Khi bọn họ nghe thấy Sở Hi Thanh có ý định thành lập tứ đại Chiến đường thì
đã động lòng.
Khi biết Sở Hi Thanh muốn tu hành Chiến Thiên Thất Hộ thì cảm xúc lại phập
phồng.
Danh Sách Chương: