Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi của Tần Thắng nhất thời co rút lại.
Hắn quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Tần Thắng nhìn cực kỳ chăm chú, tựa như muốn nhớ kỹ cái khuôn mặt đáng
ghét này của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì cũng không sợ, lại nở nụ cười khó hiểu: “Xin mời tướng quân
tự giải quyết cho tốt!”
Tần Tịch Nhan ở bên cạnh thì đã nhắm mắt lại.
Nàng lo lắng ánh mắt của mình sẽ bại lộ tâm tư của mình.
Tần Tịch Nhan nghĩ thầm, vị Vô Cực Đao Quân này không chỉ có thiên phú cao
tuyệt, mà còn dũng cảm tuyệt luân, nham hiểm độc ác, rất có thủ đoạn.
Nếu người này học được Thần Ý Xúc Tử Đao, chỉ sợ là còn đáng sợ hơn Huyết
Nhai Đao Quân gấp mười lần!
Cùng lúc đó, Sở Mính cũng nhìn thấy tình cảnh này từ phía xa xa.
Thiết Diện Phán Quan – La Dương và Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích
Thiên đều là kẻ địch của Kinh Tây Sở thị bọn họ, là kẻ thù gặp mặt là sẽ đánh
nhau sống chết.
Vì vậy, Sở Mính không dám đến gần, mà chỉ đứng từ rất xa.
Ánh mắt Sở Mình đầy ngờ vực, nàng không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại cấu kết
với hai người này.
Là do bọn họ từng cạnh tranh, Kinh Tây Sở thị từng nhằm vào Sở Hi Thanh
sao?
Cái này thì cũng có thể hiểu được.
Vấn đề là, tuy hai người kia đứng rất xa, nhưng Sở Mính lại chú ý đến ánh mắt
của bọn họ nhìn Sở Hi Thanh rất không đúng.
Đó không phải ánh mắt của một tên khâm phạm nhìn Cẩm y vệ, cũng không
giống như một người bị vu oan đang nhìn quan phủ có thể giải oan cho họ.
Đó là ánh mắt ngậm lấy mừng rỡ, vui sướng và cung kính.
Sở Mính nghĩ thầm, chuyện này rất kỳ lạ, hết sức kỳ lạ.
Trong này nhất định còn có nguyên do khác.
. . .
Khi hoàng hôn buông xuống, hai người Sở Hi Thanh và Cuồng Kiếm – Phong
Tam đều đứng trên đầu thuyền Dục Nhật thần chu.
Hai canh giờ trước, bọn họ đã leo lên thuyền rời đi trước mắt của mấy người
Tần Thắng và Tần Tịch Nhan.
Hai người Thiết Diện Phán Quan – La Dương và Thần Quyền Phán Quan – Tẩy
Bích Thiên cũng nói chuyện với Sở Hi Thanh một phen, sau đó cũng đã rời khỏi
thuyền.
Mà lúc này, bọn họ đã cách quận Yến An mấy vạn dặm.
Tốc độ của Dục Nhật thần chu chính là bá đạo như vậy.
Cuồng Kiếm – Phong Tam nhíu mày, nhìn về phía ngoài khơi phía trước.
Hắn cảm thấy bản thân mình không đúng lắm.
Vừa rồi, khi ác chiến với đám người kia, hắn vô thức dùng đến một ít võ đạo mà
bản thân hắn không biết.
Khi giằng co với Tần Thắng thì không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, thì
càng ngày càng cảm thấy mình không bình thường.
Dường như hắn bị phong ấn một ít trí nhớ, lại có thêm một ít trí nhớ không
thuộc về hắn.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn Phong Tam một cái, sau đó hai tay bắt linh quyết,
miệng nói ra ba chữ ‘Hạ Duẫn An’.
Thân thể Cuồng Kiếm – Phong Tam nhất thời cứng đờ, ánh mắt bắt đầu tan rã
vô thần.
Đây là tên của phụ thân Vô Thượng Kiếm Tâm – Hạ Bạch Thạch, đại trưởng
lão Tri Phi Tử đã dùng cái tên này làm ám ngữ, nó có thể để tư duy của Phong
Tam dừng lại trong chốc lát.
Hiểu một cách đơn giản, đây là một lệnh đặc thù trong hệ thống của máy tính,
có thể để thống tiến vào trạng thái an toàn, dễ dàng cho việc điều chỉnh và diệt
virus.
Sở Hi Thanh thừa dịp Phong Tam thất thần, lập tức mở võ đạo bảo khố ra, dùng
tất cả bốn tấm thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen mới đổi được lên người Cuồng
Kiếm – Phong Tam.
Sau đó, Sở Hi Thanh còn dùng thêm ba tấm ngọc phù tứ phẩm, dùng để giữ gìn
và củng cổ đoạn trí nhớ kia, duy trì nhận thức của Cuồng Kiếm – Phong Tam.
Dựa theo lời giải thích của Tri Phi Tử, bọn họ cũng không dám khóa chết trí
nhớ của Phong Tam, làm như vậy sẽ khiến cho Hạ Bạch Thạch vô thức phản
kháng, hai là nếu như hắn cho mình là Phong Tam thật, vậy thì không tốt lắm.
Trong lúc nhất thời, Thuật Sư viện không chế tạo được quá nhiều loại ngọc phù
tứ phẩm này, Sở Hi Thanh chỉ mang theo hơn bốn mươi tấm.
Sau này Thuật Sư viện sẽ tiếp tục luyện chế, rồi đưa đến võ quán Chính Dương
ở Đông Châu, Sở Hi Thanh có thể tự mình qua lấy.
Nhưng dưới trạng thái bình thường, một ngày dùng một tấm là được.
Hôm nay là đặc biệt, sau khi giao thủ với Tần Thắng xong, dưới áp lực của Tần
Thắng, phong ấn của Phong Tam đã lỏng lẻo.
Sua đó mới là Ngoại Pháp thần đồng, Sở Hi Thanh sử dụng ba lần pháp thuật
Khi Tâm Cuống Thần.
Hắn không dám thao tác quá phức tạp, thông qua Khi Tâm Cuống Thần để
truyền một đoạn tin tức đơn giản vào trong đầu của Phong Tam.
Ta là Cuồng Kiếm – Phong Tam! Chủ thượng của ta là Sở Hi Thanh! Ta trung
thành tuyệt đối với chủ thượng! Ta chiến đấu vì chủ thượng! Thần Ý Như Tâm
Kiếm của ta không ai địch nổi.
Sở Hi Thanh cũng cảm thấy chột dạ, nghĩ thầm sau này Hạ Bạch Thạch thức
tỉnh, phát hiện trí nhớ của mình bị người điều chỉnh lung tung, không biết có ra
tay đánh hắn không? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK