Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà đó không phải là duy nhất, tại Đô Thiên thần cung, ‘Tổ Sư đường’.
Thần Chỉ Đô Thiên – Trần Nại Lạc thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời của mình, trái
lại quét mắt nhìn một đám người của Đô Thiên thần cung.
Trần Nại Lạc thu hết thần sắc của bọn họ vào trong mắt.
Tuyệt đại đa số người đều hưng phấn và vui mừng, nhưng cũng không một số
người tỏ vẻ hối hận và kinh hoàng khó có thể nhận ra.
“Các ngươi!”
Ánh mắt của Trần Nại Lạc lạnh lùng như đao, chỉ vào những bức họa và bài vị
ở bên cạnh: “Còn muốn phản đối ta trục xuất mấy vị gọi là tổ sư này ra khỏi
cung?”
Tất cả mọi người trong điện đều rơi vào yên lặng.
Mấy người từng phản đối kịch liệt nhất cũng không dám lên tiếng.
“Ta sẽ không nói mấy lời như ngoại tộc không đáng tin. Nhưng tất cả những gì
mấy người này làm, đã làm Đô Thiên thần cung hổ thẹn, không xứng làm người
của thần cung.”
Sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa, nhìn về phía trời mây phương xa: “Việc này phải
chiêu cáo thiên hạ! Ngoài ra, truyền lệnh xuống, Đô Thiên thần cung ta phụng
Đại Luật là chính thống, sau ngày hôm nay, tất cả người còn hiệu lực cho triều
Đại Ninh, đều không xứng làm người của Đô Thiên thần cung ta.”
Trần Nại Lạc nói đến đây thì lại cười khẽ, vẻ mặt đầy cảm khái, còn ngậm lấy
vui mừng và sung sướng.
“Trong lúc nhân tộc lâm nguy, Thần Châu chìm nổi, lại có thiên kiêu ngăn cơn
sóng dữ như bệ hạ, miễn cưỡng xoay chuyển khí vận cho nhân tộc ta, thật sự là
hi vọng của nhân tộc! hiện nay Thánh hoàng hàng thế, nhân tộc ta còn không
thể bình ổn nội đấu, đồng tâm hiệp lực, sẽ chỉ làm trò cười cho đám Cự linh
kia.”

Ba ngày sau, trong một tòa cung điện đá giản dị ở biên giới Ma vực Chiến giới,
đã được rất nhiều người gọi là ‘Thánh hoàng’ Sở Hi Thanh đang ngã chổng vó
trên giường.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, không có chút thần thái, trên mặt còn có vết máu
chưa khô, nhưng khí tức lại rất ôn hòa, tỉnh táo, toàn thân tựa như hóa thành
một khối nham thạch không tranh với đời.
Sở Hi Thanh cảm thấy tâm tính của mình đã tăng mạnh.
Hiện giờ hắn đã tiến vào một loại trạng thái vô cầu vô dục, cực kỳ thanh tĩnh và
đạm bạc.
Nói chung là sẽ không cảm thấy hứng thú với bất cứ sự vật gì.
Sở Hi Thanh đoán mình có thể đã đạt đến cảnh giới vô ngã trong phật môn,
khắc phục tham dục, sân hận, ngu si và bảy loại tình cảm.
Hắn biết được vạn vật là không, duyên tới duyên đi, từ đây không còn động
tâm.
Vấn Tố Y ở bên cạnh giường, nàng đang chỉnh lý quần áo và dung mạo trước
mặt gương.
Trước kia nàng không để ý đến dung mạo của mình, càng không tốn thời gian
vào việc trang điểm và quần áo.
Nhưng sau khi tiến tới với Sở Hi Thanh, nàng lại cực kỳ để ý.
Trong lòng nàng vẫn hơi tự ti, dù sao nàng cũng nhiều tuổi hơn Sở Hi Thanh rất
nhiều.
“Nhất định phải về phàm giới vào hôm nay? Không thể chờ thêm hai ngày?
Táng Thiên đã trở về, Ma vực Chiến giới này là nơi an toàn nhất.”
Vấn Tố Y nói đến đây, trong mắt lại toát ra vẻ lưu luyến và không nỡ.
Trận đại chiến kia mới kết thúc được ba ngày, Sở Hi Thanh đã phải về phàm
giới.
Thật ra trong cảm nhận của Vấn Tố Y, ‘đêm đầu’ của nàng và Sở Hi Thanh ở
Băng Thành chỉ như ngày hôm qua.
Sau đó nàng rơi vào trạng thái tự phong ấn, hầu như không có cảm giác gì về
thời gian.
Nhưng thời khắc này, Vấn Tố Y vẫn cảm thấy cực kỳ lưu luyến và mất mát.
Thời gian nàng và Sở Hi Thanh gặp gỡ thật sự là quá ngắn ngủi.
“Vậy thì không.”
Giọng nói Sở Hi Thanh bình tình không gợn sóng: “Dụng binh, là phải cố gắng
không cho đối phương có cơ hội để lợi dụng. Táng Thiên rất mạnh, đặc biệt là
trong Ma vực Chiến giới. Nhưng mà những thần linh kia cũng thần thông quảng
đại, thủ đoạn rất khó lường, khó nói là bọn họ không có biện pháp ngăn cản ta
trở về phàm giới.”
Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn vào bảng nhân vật của mình.
Tuổi thọ: 339.834 ngày.
Rất tốt, đại chiến ba ngày, tuổi thọ trực tiếp giảm hơn ngàn ngày!
Hơn 900 năm tuổi thọ này, nhìn như rất nhiều, nhưng thật ra không chịu nổi hắn
dằn vặt.
Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của hắn còn lâu mới đến đẳng cấp lý tưởng.
“Vậy sao?” Vấn Tố Y nghe vậy thì mỉm cười, quay đầu nhìn hắn: “Nhưng ta
thấy ngươi lo lắng các thần là giả, lo lắng Vân Vân và Loạn Ly của ngươi mới
là thật.”
Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh như thường: “Nói bậy!”
Trong lòng hắn thầm nói, nữ nhân này rõ ràng là vô cùng dịu dàng săn sóc, vì
sao bây giờ lại nói chuyện như có gai vậy?
Hắn quả thực là không dám ở lại nơi này nữa.
Nhưng tuyệt đối không phải là vì sợ bị đánh gì gì kia, mà là vì giữ thăng bằng.
Trong mấy ngày nay, Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đã bôn ba gian khổ, vào sinh
ra tử, sao đó hắn lại ăn chơi khoái hoạt với Vấn Tố Y ở vực ngoại, chuyện này
quả thực là không còn gì để nói.
Sở Hi Thanh âm thầm tính toán.
Sau khi Sở Vân Vân đột phá Siêu Phẩm, cần một quãng thời gian để củng cố tu
vị, còn cần trục xuất dư độc trong cơ thể, nhưng với thiên phú và tu vị của nàng,
cũng chỉ mất ba ngày năm ngày là cùng.
Lục Loạn Ly thì lại nhặt được đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, không chỉ được
Trí Tẩu chỉ đích danh kế thừa một cái thần khí cực mạnh, mà còn nhận được
truyền thừa của Trí Tẩu.
Nhưng Sở Hi Thanh tính toàn nàng cũng sắp kết thúc bế quan.
Nàng chỉ cần nắm giữ đại khái là được, sau đó về phàm giới mới học toàn bộ.
Vì vậy nếu không đi nữa thì sẽ muộn, hậu cung triều Đại Luật sẽ nổi bão.
Sau đó Vấn Tố Y lại hít một hơi, giơ tay nhấc màn che: “Để thiếp mặc áo cho
phu quân đi.”
Thật ra nàng muốn liều lĩnh giữ Sở Hi Thanh ở bên cạnh mình, nhưng nàng
chung quy vẫn không phải nữ nhân chỉ biết tư tình của mình mà không để ý đến
đại cục.
Sở Hi Thanh nói đúng, những Tổ thần kia sẽ không giảng hòa, vì vẹn toàn, vẫn
để phu quân của nàng trở về phàm giới thì tốt hơn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK