Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Nghiễm Đạt lại không cảm thấy đây là một chuyện tốt chút nào.
Tâm trạng của hắn bây giờ, chính là chỉ hận không thể tìm một miếng đất, rồi
chôn mình xuống, quả thật là xấu hổ đến tột đỉnh.
Khi Bách Nghiễm Đạt đi xuống đài, liền nhìn thấy Chân Niệm.
“Bách đệ, ngươi thua quá oan uổng! Đây không phải lỗi của ngươi!” Chân
Niệm nhìn Sở Hi Thanh ở trên võ đài: “Hãy xem ta thắng trận này, giúp ngươi
hả giận.”
Tâm trạng của Bách Nghiễm Đạt lại rất phức tạp.
Hắn bây giờ lại càng không muốn Chân Niệm chiến thắng.
Cho đến nay, hắn và Chân Niệm đều cùng nổi danh tại Ngô Châu.
Bây giờ hắn thua bởi một đao của Sở Hi Thanh, nếu như Chân Niệm có thể
chiến thắng, há không phải là Bách Nghiễm Đạt hắn chỉ có hư danh, hữu danh
vô thực sao?
Tuy nhiên, gia giáo nhà Bách Nghiễm Đạt vô cùng tốt, lòng dạ cũng rộng rãi,
hắn hơi gật đầu: “Chân huynh cẩn thận, đao của người này hẳn là còn nhanh
hơn ngươi một đường. Thuật rút đao cũng cực kỳ sắc bén. Chỉ có pháp khí của
hắn là thua kém một bậc, chiến đồ cũng chỉ có ba bức, Chân huynh có thể thử
xem.”
Chỉ nói riêng pháp khí và chiến đồ, Sở Hi Thanh đúng là thua kém bọn họ
không ít.
Sở Hi Thanh chỉ có thanh đao trong tay là pháp khí lục phẩm, mà Bách Nghiễm
Đạt lại có ba cái pháp khí lục phẩm, điều này cũng làm cho Bách Nghiễm Đạt
cảm thấy khó chịu hơn.
Khóe môi Chân Niệm cong lên, phản đối.
Hắn không có một thân man lực giống như Bách Nghiễm Đạt.
Mà tranh tài trong võ đạo, cũng không phải tốc độ nhanh hơn thì có thể chiến
thắng, kỹ xảo cũng là một thứ rất quan trọng.
Chân Niệm cho rằng, chỉ cần tốc độ đao của hai người không chênh lệch đến
mức nghiền ép, thì phần thắng của hắn sẽ vượt qua bảy phần mười.
Sau khi Chân Niệm lên đài, cũng đứng cách Sở Hi Thanh một trượng, hắn chắp
tay một cái: “Đao pháp của Sở huynh rất tuyệt, cũng không phải chỉ có hư danh!
Môn khoái đao này của ngươi khiến cho Chân mỗ rất bội phục.”
Sở Hi Thanh nghe thấy lời nói của Chân Niệm là đang giải vây cho Bách
Nghiễm Đạt.
Ý tứ là nói Bách Nghiễm Đạt thua là do không có phòng bị, chứ không phải đao
pháp và võ đọa của hắn không tốt.
Sở Hi Thanh âm thầm mỉm cười, đao của hắn nhanh đến mức khiến người ta
không phòng bị được, lẽ nào đây không phải là bản lĩnh của hắn sao?
Sắc mặt hắn hờ hững, lắc đầu nói: “Nói nhảm ít thôi, các hạ mau ký Sinh Tử
Khế đi, ngươi và ta mau chóng bắt đầu thôi! Chúng ta đánh nhanh thắng
nhanh!”
Chân Niệm hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Đánh nhanh thắng nhanh?
Người này cho rằng hắn có thẻ sử dụng tốc độ đao để giải quyết trận đấu?
Sắc mặt Chân Niệm lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn vài phần: “Được!”
Lúc này, bên ngoài sàn đấu vẫn là một mảnh hỗn loạn.
Mọt ít người trong túi còn tiền thì tranh nhau chen lấn đi đặt cược, thắng tiền thì
vội vã đi lĩnh tiền, sau đó lại tiếp tục đặt cược.
Bọn họ nghị luận sôi nổi, tranh luận không ngớt.
“Các ngươi nói ai sẽ thắng?”
“Lần này ta đánh cược Sở Hi Thanh kia, Chân Niệm cũng chỉ cao hơn Bách
Nghiễm Đạt hai hạng trên Thanh Vân Bảng thôi, không thấy Bách Nghiễm Đạt
bị bại bởi một chiêu à?”
“Móa! Ngươi có còn là người Ngô Châu không? Sở Hi Thanh là người Đông
Châu, Chân Niệm lại là người Ngô Châu chúng ta.”
“Đúng ậy! Ta thấy vừa rồi là do Bách Nghiễm Đạt không đề phòng thôi, chỉ cần
hắn lùi lại một bước thì sẽ không thua thảm như vậy đâu. Bây giờ Chân Niệm
đã biết sâu cạn của Sở Hi Thanh, làm sao có thể thất bại được.”
“Ta mới không quan tâm bọn họ là người của châu nào, chỉ cần để ta thắng tiền
là được. Vừa rồi ta đã thua ba mươi lượng, ta về nhà thì biết nói với phu nhân
nhà ta thế nào?”
“Ta cũng đặt cho Sở thiếu hiệp, vị Sở thiếu hiệp này tuy xuất thân từ Đông
Châu, nhưng lại nghĩa khí can vân, ta vẫn rất bội phục.”
“A! Ta lại không tin tên này có thể thắng được Chân Niệm. Người Ngô Châu
nhất định sẽ không hại người Ngô Châu!”
Ngũ Hành Thần Đao – Trang Chính Đức thì lại không chờ đám người ngoài sàn
đấu đặt cược xong xuôi, mà sau khi hai người ký Sinh Tử Khế xong.
Liền cầm một viên tiền đồng lên, đứng giữa võ đài, nói: “Chú ý, khi tiền rơi
xuống đất, mới có thể ra tay! Người làm trái quy tắc, coi như thất bại.”
Keng!
Trang Chính Đức cong tay búng một cái, viên tiền đồng trong tay vẫn bay lên
cao hai mươi trượng như cũ!
Theo tiền đồng kia rơi xuống, tất cả mọi người đều ngừng thở, tập trung quan
sát.
Tay cầm đao của Chân Niệm bỗng nhiên có một luồng ánh sáng trắng quanh
quân, tay phải của Sở Hi Thanh cũng có cuồng phong vờn quanh, lôi đình sinh
sôi.
Phốc!
Sặc!
Tốc độ rút đao của Chân Niệm vẫn chậm hơn đối phương một đường.
Tuy nhiên, bóng người của Chân Niệm lại lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách
với đối phương.
Đao của Sở Hi Thanh, quả nhiên là không thể nào thắng hắn nhanh như thắng
Bách Nghiễm Đạt.
Khi Chân Niệm rút đao ra khỏi vỏ, đao của Sở Hi Thanh chỉ cách hắn khoảng
ba thước. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK