Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi nàng nói đến đây, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ: “Sở Mính, ngươi
rất có chí khí! Nhưng mà ta thấy ngươi không có cơ hội đó đâu.”
Sở Mính cực kỳ quen thuộc với tiếng nói trong trẻo này, có thể nói là khắc vào
tận xương.
Chỉ khác là tiếng nói này bây giờ còn ẩn chứa khí thế bá đạo uy nghiêm, duy
ngã độc tôn.
“Sở Hi Thanh?”
Toàn thân Sở Mính lập tức run lên, da thịt cũng đã nổi da gà.
Lúc này nàng đang dùng nguyên thần và thần thức ý niệm của mình để cảm ứng
vị trí của Sở Hi Thanh.
Nhưng dù Sở Mính có tìm tòi như thế nào, thì cũng không thể cảm ứng được Sở
Hi Thanh đang ở nơi nào, mãi đến khi Sở Hi Thanh chủ động hiện thân ở ngoài
trăm trượng.
Hắn đứng lơ lửng ở bên kia, nhìn từ trên cao xuống Sở Mính, trong mắt còn
ngậm lấy một tia bất ngờ.
“Tu vị nhất phẩm thượng, mấy thức Thiên Thù Thần Ý Đao vừa rồi cũng rất
khá. Thời gian gần đây hơi bận, nhất thời không để ý đến ngươi, thế mà lại để
ngươi lấy được chút thành tựu.”
Lúc này, Mặc Sĩ La Hầu đã biến sắc mặt từ lâu, từ giọng nói của Sở Hi Thanh
truyền đến, hắn đã bắt đầu kết pháp ấn trong tay áo, một thân pháp lực đang hô
ứng với thời gian và không gian.
Sở Mính cũng âm thầm hoảng sợ, độn pháp Sở Hi Thanh vừa thể hiện, khiến
cho nàng tê cả da đầu.
Thần Ý Đao Tâm của nàng không thể cảm ứng được chút địch ý và sát niệm
nào của Sở Hi Thanh.
Nhưng Sở Mính lại cảm ứng được một đạo ý niệm của Mặc Sĩ La Hầu.
Vị này đang mượn thần khí của thuật sư để thi triển một môn độn pháp Thiên
Cương cấp bậc Siêu Phẩm, nhưng phải cần một thời gian nhất định.
Lúc này, nàng lấy hết dũng khí, trợn mắt giận dữ nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi đến
rất đúng lúc! Ngươi giết mẫu thân và huynh trưởng của ta, ta đang muốn tính
toán với ngươi đây. Năm đó ngươi và Tần Mộc Ca minh hôn là do ý của bệ hạ,
có liên quan gì với mẫu thân và huynh trưởng ta?”
“Ta biết ngươi oán hận, nhưng khi đó toàn bộ Sở gia bị thiên tử uy áp, ai có thể
làm gì? Hơn nữa, Sở Hi Thanh ngươi sắp hết thọ, dù không có chuyện lần đó thì
ngươi cũng không sống được bao lâu. Dùng tính mạng của ngươi để bảo toàn
Sở gia, đó là kết quả sau khi thương nghị của các phòng, chứ không phải một
mình phụ thân ta.”
“Việc này đúng là chúng ta có lỗi, nhưng tội không đáng chết, dù ngươi muốn
trả thù, thì trừng phạt bình thường là được. Sở Hi Thanh ngươi lại không để ý
đến tình thân, dám hạ sát thủ với mẫu thân và huynh trương của ta, quả thực là
lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết! Sở Mính ta không giết ngươi, thề không làm
người.”
Hai mắt Sở Mính lấp lóe.
Nàng đã muốn nói với Sở Hi Thanh những câu này từ lâu rồi.
Nàng nghĩ nếu hôm nay đã bị đối phương tìm thấy, vậy thì thuận tiện lý luận rõ
ràng đi.
Cái tên mặt người dạ thú này quả thực là phát rồ.
Hắn lại dám chôn sống mẫu thân và huynh trưởng của mình!
Sở Mính hận Sở Hi Thanh, quả thực là nước tứ hải ngũ hồ cũng không thể so
sánh!
Ngoài ra, đây cũng là để kéo dài thời gian cho Mặc Sĩ La Hầu.
Chỉ cần Sở Hi Thanh mở miệng tranh luận với nàng, liền rơi vào tính toán của
nàng.
Thậm chí chỉ cần tên này muốn nghe nàng nói, thì cũng có thể giúp Mặc Sĩ La
Hầu kéo dài thời gian.
Sở Hi Thanh thế mà lại nghe hết.
Hắn chắp tay sau lưng ở phía xa xa, sắc mặt thản nhiên và lạnh lùng như băng.
“Nói xong rồi?” Sở Hi Thanh nhìn Sở Mính, trong mắt hiện ra vài phần chê
cười: “Quả thực là phí lời! Vì tiền đồ và vinh hoa phú quý của các ngươi, Sở mỗ
bị tuẫn táng cũng là đáng đời đúng không? Chỉ vì ta không sống được bao lâu
nữa, nên bị các ngươi chôn sống?”
“Ngươi đã nói như vậy, thế thì cũng mời ngươi giúp Sở mỗ toại nguyện đi.
Người chung quy vẫn phải chết, Sở Mính ngươi cũng không ngoại lệ. Không
bằng không hôm nay ngươi chết dưới đao của ta, giúp ta hoàn thành ‘nghi thức’
Nhai Tí đi.”
Khi hắn vừa nói hết lời, không gian chung quanh Mặc Sĩ La Hầu bị một luồng
đao cương chém vỡ.
“Phi Thân Thác Tích cấp Siêu Phẩm? Quả thực là nằm mơ!”
Đao cương kia vô cùng sắc bén, còn ngậm lấy lực lượng phá pháp, không chỉ xé
rách không gian mà còn làm nhiễu loạn pháp lực của Mặc Sĩ La Hầu.
Sở Mính cũng đã có đề phòng từ trước, với lại còn súc thế từ lâu.
Nàng lập tức chém một đao, dốc sức ngăn cản đao cương của Sở Hi Thanh.
Phía sau nàng xuất hiện một đôi cánh vàng huy hoàng, ánh đao thì lại óng ánh
long lanh.
Kinh Tây Sở gia nghiên cứu chính là ‘tinh thần (ngôi sao) chi pháp’.
Trước kia Sở Mính tu luyện Chư Thiên Tinh Lạc Kiếm cho Sở Lệnh Tây sáng
tạo, nhưng mà nàng không có huyết mạch Vạn Tượng, không có lực lượng quản
lý ngôi sao, nên rất khó tu luyện môn kiếm pháp này lên đến đỉnh phong.
Hiện giờ, nàng kế thừa sở học một đời của vị Ty lễ giám chưởng ấn Tần Lễ của
400 năm trước, tu luyện Bất Diệt Thiên Nhật Đao, đao đạo tiến bộ rất nhanh.
Sở Mính tuy không có huyết mạch Vạn Tượng, nhưng mười mấy năm qua,
nàng mượn tài nguyên của gia tộc, thức tỉnh rất nhiều huyết mạch loại ‘chòm
sao’, lại mượn đan dược của Kiến Nguyên đế, đưa những huyết mạch kia lên
đến tầng 20 trở lên.
Phải biết, mặt trời cũng là sao!
Vì vậy Sở Mính rất tự tin, Bất Diệt Thiên Nhật Đao của nàng đủ để đối kháng
với Sở Hi Thanh một lát.
Ít nhất cũng có thể chống đỡ 300, 500 hiệp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK