Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vốn không có ý định đổi pháp khí này lấy tiền, lúc này
có thể kiếm được hai mươi bốn viên Ngũ chuyển Kim Thân Đan, có thể nói là
một niềm vui bất ngờ.
Cái này đủ để hắn tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân lên đến tầng
thứ sáu, thậm chí còn có thể luyện một phần nội dung của tầng thứ bảy.
Khóe môi của Sở Hi Thanh không khỏi cong lên: “Như vậy thì giao thứ này cho
Tào thiên hộ vậy.”
Bây giờ, ánh mắt của Sở Hi Thanh nhìn Tào Hiên đã thân thiết hơn không ít.
Hắn không thể không vui mừng, Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng
thứ sáu chính là giai đoạn có biến đổi về chất của môn công pháp này.
Một khi tu luyện đến cảnh giới này, Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân sẽ
không còn ảnh hưởng đến tốc độ đao và thân pháp của hắn nữa, còn có thể có
một tầng cương khí hộ thể hoàn chính ở bên ngoài cơ thể, cường độ da dẻ và
gân mô toàn thân cũng có thể so với áo giáp cấp độ thất phẩm.
Đến khi đó, Sở Hi Thanh có Phong Lôi huyền giáp ở bên ngoài, có Loan Huyết
nội giáp ở bên trong, cộng thêm Nghịch Thần chi hỏa cường hóa, cũng có thể
coi là một pháo đài di động rồi.
Chỉ là phương pháp này có hơi xung đột với Táng Thiên, khiến cho hắn khó có
thể kích phát sức chiến đấu của bản thân lên cực hạn.
Nhưng mà ai sẽ thích bị thương chứ?
Đánh chết đối phương, bản thân lại không bị tổn thương, đó mới là thứ võ tu
bình thường theo đuổi.
Nửa ngày sau, quận thành Giang Nam của Đông Châu.
Thời tiết tháng ba, nóng lạnh luân phiên, thay đổi thất thường. Khi lạnh thì khá
lạnh, khi nóng thì lại cực nóng.
Tuy nhiên, hôm nay chính là một ngày mưa dầm, làm cho đường phố thành
Giang Nam tràn đầy khí lạnh.
Trong Luận Võ Lâu, tứ phẩm Thần Cơ học sĩ Vương Triều Dương đang ở trong
thư phòng, bầu không khí nơi này càng ngày càng lạnh lẽo.
Vương Triều Dương không có ngồi trên ghế chủ vị của mình, mà khom người
đứng ở trung ương thư phòng với mấy người Tạ Chân Khanh, tất cả đều cung
kính với một bóng người hư ảo ở phía trước.
Đó là một quan chức trung niên mặc quan bào màu tím hàm tam phẩm.
Đây là Lễ bộ thị lang, chính tam phẩm của triều đình, cũng là lâu chủ của toàn
bộ Luận Võ Lâu.
Diện mạo của người này thanh tú, da thịt như ngọc, lông mày có một nốt ruồi
chu sa. Vì trú nhan rất tốt, cho nên đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà nhìn vẫn như
người hơn ba mươi tuổi một chút.
Người này ngồi bệ vệ trên một cái ghế thái sư, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, khí thế
uy nghiêm đáng sợ.
“. . .Vương học sĩ, sau này ngươi đừng nhúng tay vào tất cả sự vụ của Đông
quán ở Đông Châu nữa. Tạ chủ biên đã biểu hiện rất tốt khi nắm giữ Đông
quán. Còn nữa, sau này cũng không được chuyên quyền độc đoán về tất cả các
sự vụ trong địa phương Đông Châu này nữa, nhất định phải hỏi ý kiến của đồng
liêu.”
“Hi vọng sau này, phân bộ Đông Châu các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực. Khi
xác định bảng danh sách thì cần phải cẩn thận rồi lại cẩn thận, không được có tư
tâm, sai lầm giống như chuyện của Sở Hi Thanh, không thể phát sinh lần thứ
hai.”
Tạ chủ biên trong miệng hắn tự nhiên là Tạ Chân Khanh.
Tạ Chân Khanh bây giờ là phó lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, quán chủ
Đông quán.
Tuy nhiên, chức quan chính thức của nàng là chủ biên học sĩ, tòng ngũ phẩm.
Sắc mặt Vương Triều Dương âm trầm như nước.
Hắn biết có lời này của Tổng lâu chủ, mình chắc chắn sẽ mất hết thể diện ở
Luận Võ Lâu Đông Châu này. Quyền lực của Tạ Chân Khanh cũng tăng mạnh,
ít nhất cũng có thể lấy mất một nửa quyền lực của hắn.
Nếu như vị này quá đáng hơn một chút, thậm chí có thể đoạt tất cả quyền lực
của hắn.
Trong lòng Vương Triều Dương cực kỳ không muốn, nhưng chỉ có thể khom
người đáp: “Hạ quan tuân mệnh!”
Trước đó, vị Lễ bộ thị lang này đã chửi bới và dạy dỗ hắn ở trước mắt tất cả
thành viên của Luận Võ Lâu Đông Châu, hơn nữa còn chửi bới tận nửa khắc
thời gian.
Nếu như không phải pháp thuật Hình Chiếu cách mấy vạn dặm này quá đắt, thì
Vương Triều Dương đoán là đối phương còn phải kéo dài đến nửa ngày.
Lúc này, có thế nào thì Vương Triều Dương cũng không dám cãi lại đối
phương.
Tạ Chân Khanh lại không chịu được mà nở nụ cười, nàng cúi người xuống, che
giấu sắc mặt vui mừng của mình: “Hạ quan nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng
phó, trợ giúp Vương học sĩ.”
Nàng không ngờ trận tranh luận của mình và Vương Triều Dương về xếp hạng
của Sở Hi Thanh ở vài tháng trước, lại mang đến chỗ tốt như vậy.
Tuy rằng tên kia giẫm lên mặt nàng hai lần, nhưng cũng mang lại lợi ích cho
nàng hai lần, có thể nói là một bước lên mây.
Xem như là hòa nhau đi. . .
Lễ bộ thị lang nghe vậy thì hơi gật đầu: “Mấy ngày trước, Sở Hi Thanh dùng
một chiêu để đánh bại Mạc Kỳ Lân xếp thứ 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, việc
này đã làm toàn bộ võ lâm Hà Lạc chấn động. Luận Võ Lâu chúng ta không thể
ép xếp hạng của hắn nữa, bằng không danh dự của chúng ta sẽ mất sạch. Dự
tính tháng sau, Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, chỉ là
chưa biết nên xếp hạng thế nào, các ngươi cũng phải phối hợp cho tốt.”
Vẻ mặt Tạ Chân Khanh trở nên nghiêm túc: “Hạ quan tuân mệnh!”
Nàng nghĩ Luận Võ Lâu Đông Châu còn có thể phối hợp thế nào.
Phải biết, trong ba mươi năm qua, chỉ có hai thiếu niên anh kiệt của Đông Châu
có thể tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng, một người trong đó còn là Bá Võ Vương
đến từ phương bắc.
Mà hiện giờ, xếp hạng một Đông Châu – Thanh Vân Bảng, vẫn cách Thanh
Vân Tổng Bảng ba mươi hạng là ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK