“Bá thể!”
Trong rừng cây truyền ra một tiếng kinh hãi
Người kia cũng bị lực lượng của Tả Thanh Vân phản chấn, lui ra ngoài hai
mươi trượng.
Sau đó hắn vô cùng vui mừng mà truy kích, kiếm quang đen nhánh tựa như rắn
độc, luôn nhắm vào chỗ yếu hại của Tả Thanh Vân: “Xem ra Bạch Hổ hầu thật
sự rất yêu thương ngươi.”
Người này không chỉ được tái giá Tiên Thiên Thần Tân đại pháp cấp độ nhị
phẩm thượng, mà còn lấy được một thân Bá thể không tầm thường.
Nếu hôm nay có thể bắt người này, hắn có thể mượn cơ hội này để một bước lên
trời, bước vào mười vị trí đầu Địa Bảng!
Bạch Hổ hầu ngồi trên vai Tả Thanh Vân, sắc mặt nàng bình tĩnh nơi thường,
chỉ là trong đáy mắt lại hiện ra một tia lo âu.
Nàng lo lắng không phải tên trọng phạm Hắc Bảng trước mặt, Huyền Xà Kiếm
– Mặc Đông Sơn hạng 420 Địa Bảng, mà là lo về rừng cây chung quanh.
Tuy Bạch Hổ hầu đã tái giá công pháp, nhưng thần hồn vẫn rất mạnh mẽ, nàng
đã cảm ứng được vài đạo khí tức mạnh mẽ mà quen thuộc.
Bọn họ đang nhòm ngó nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Nội tâm của Bạch Hổ hầu không khỏi chìm xuống, những người này đến thật
nhanh.
Với lực lượng của Tả Thanh Vân, bây giờ là khó có thể chạy trốn, không biết vị
kia có thể đến kịp hay không?
Tả Thanh Vân thì toàn lực ứng phó, nhưng hắn chưa thể khống chế tu vị nhị
phẩm thượng của mình, võ ý của bản thân cũng chưa thể đăng đường nhập thất.
Tả Thanh Vân chỉ có thể chống đỡ gần một nửa mưa kiếm đầy trời kia, còn phải
dốc hết sức để bảo vệ Bạch Hổ hầu đã mất sạch tu vị.
Mà khi hắn đang đỡ trái hở phải, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía sau
hắn.
Người này xuất hiện cực kỳ đột ngột, lắc mình một cái đến năm trước sau lưng
Tả Thanh Vân, sau đó vung một thanh trùy lớn màu máu lên, đảnh thẳng vào
gáy Tả Thanh Vân.
Sắc mặt Bạch Hổ hầu nhất thời biến đổi: “Tránh ra!”
Đó chính là một trong ba điểm yếu trong Bá thể ‘Cửu Long Thập Tượng Ích Tà
Thần Cương’ của nàng.
Ngay cả tình báo mấu chốt như vậy mà cũng bị những người kia biết sao?
Ngay khi Bạch Hổ hầu hoảng sợ, nàng lại nghe thấy một giọng nói lành lạnh,
mang theo từ tính truyền đến: “Nơi này cấm dùng Tà ma chi pháp!”
Ầm!
Theo giọng nói này vang lên, một đạo lôi đình màu trắng cực kỳ hùng vĩ liền bổ
xuống đầu chủ nhân chiếc trùy lớn kia.
Đó chính là Hợi Thủy thần lôi mạnh đến cấp độ nhị phẩm.
“Hi Thanh!”
Tả Thanh Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc này, liền mừng rỡ không thôi.
Mà lúc này, đạo Hợi Thủy thần lôi nhị phẩm kia đã nổ tung ở phía sau hắn.
Chủ nhân của trùy lớn phát ra một tiếng rên, thân hình điên cuồng lùi lại, để
tránh khỏi dư uy của Hợi Thủy thần lôi.
Cánh tay của hắn đã bị bao trùm bởi một lớp băng sương, trong mắt ngậm lấy ý
kiêng kỵ.
Nếu như chỉ một đạo Hợi Thủy thần lôi như vậy thì hắn sẽ không để trong lòng.
Dù là mười đạo thần lôi to bằng cánh tay trẻ con thì hắn cũng có lòng tin chống
đỡ.
Mấu chốt là bên trong lôi đình này ngậm lấy hai loại võ ý cực kỳ mạnh mẽ,
mạnh đến mức có thể bỏ qua cả cương khí hộ thể của hắn.
Một thân võ ý và thiên quy của hắn, trước mặt Hợi Thủy thần lôi này lại yếu ớt
không chịu nổi.
Một cái chớp mắt tiếp theo, một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục màu tím xuất
hiện ở trước mặt mọi người, hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài luôn ngậm lấy
ý cười.
Góc áo của hắn có nạm kim tuyến, trước ngực thì thuê hai đồ án Nhai Tí và Tru
Lục thần đao, chính là trang phục thánh truyền của Vô Tướng thần tông.
Đỉnh đầu của thiếu niên còn có một con thú màu trắng, giống điêu (chồn) mà
không phải điêu, như cáo mà không phải cáo, đỉnh đầu còn có sừng, trên lưng
còn có một đôi cánh sừng, nhìn qua giống như một cái mũ kỳ quái trên đỉnh
đầu.
Trên bả vai hắn lại có một con Nhai Tí thuần huyết, nó đang tò mò nhìn bốn
phía chung quanh.
“Xem ra ta đến không muộn.”
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn Tả Thanh Vân một chút, sau khi phát hiện bạn tốt
vẫn bình yên vô sự thì sắc mặt lạnh lùng hơi thả lỏng.
Hắn nhìn Tả Thanh Vân với ánh mắt quái dị: “Thanh Vân ngươi thay đổi quá
nhiều, ta quả thực là không nhận ra. Không ngờ từ sau khi từ biệt, thân thể của
Thanh Vân ngươi lại phát triển như vậy.”
Trong lòng hắn tấm tắc lấy làm lạ, tuy rằng đã nghe được tin tức từ trong miệng
huynh đệ họ Hồ.
Song khi nhìn thấy tận mắt, thì hắn vẫn thấy rất chấn động, thay đổi quá nhiều.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn nữ tử tuyệt sắc trên bả vai Tả Thanh Vân.
Hắn càng kinh dị hơn: “Đây là chị dâu?”
Cũng chính là vị Bạch Hổ hầu ngày xưa? Nữ nhân cao tám thước, toàn thân
toàn là cơ bắp kia?
Sở Hi Thanh chợt bừng tỉnh, dáng vẻ ngày xưa của Bạch Hổ hầu, chắc hẳn là
hiệu quả của Tiên Thiên Thần Tân đại pháp.
Hắn nghĩ thầm, xem ra vị huynh đệ này của mình rất có diễm phúc, ăn cơm
mềm rất ngon.
Không chỉ ôm được mỹ nhân, còn dựa vào phu nhân để lăn lộn thành võ tu nhị
phẩm thượng!
Chỉ có hắn là khổ, vất vả hơn hai năm, vào sinh ra tử nhiều lần, đến bây giờ
cũng chỉ là tứ phẩm hạ.
Tả Thanh Vân ăn chơi ở kinh thành, không phải làm gì cả, lại một bước lên
chơi, cái này biết tìm ai nói lý đây?
Trong lòng hắn âm thầm hâm mộ, nhưng lại xem thường không ngớt.
Hắn xem thường nhất là loại bám váy đàn bà này.
Nếu có thể, hắn cũng muốn bám một phen.
Danh Sách Chương: