Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh thi triển loại ‘Gần Thần chi chiêu’ có uy lực
gần như thần linh này.
Một thân chân nguyên phong phú của hắn gần như mất sạch.
Nhưng tương ứng với đó, Sở Hi Thanh cũng thôi phát Tru Thiên võ ý của bản
thân lên đến cực hạn, thậm chí là hình thành thiên quy hoàn chỉnh.
Một chiêu này của hắn, mỗi một động tác, mỗi một tia chân nguyên, mỗi một tia
thần niệm, đều cộng hưởng và hô ứng với đại đạo, với thiên địa, khiến cho
Thiên quy đạo luật tên “Tru Thiên” kia cũng cộng hưởng nhiều lần.
Sở Hi Thanh chợt hiểu ra.
Nếu như nói võ ý và công pháp, thể chất là để hắn từng bước một nhận thức
thiên quy, hòa vào thiên quy. Như vậy ‘Gần Thần chi chiêu’ chính là thông qua
chân nguyên và thân niệm, động tác vân vân, để dẫn dắt và vận dụng lực lượng
thiên quy.
Đao của Sở Hi Thanh phá vào mi tâm của Đông Phương Bạch, thì một đoàn
Táng Thiên thần hỏa màu đen đã bao trùm toàn bộ cơ thể Đông Phương Bạch.
“Tạp chủng!”
Máu thịt toàn thân Đông Phương Bạch cũng đang Tru Thiên đao ý của Sở Hi
Thanh tru diệt.
Cơ thể hắn cũng bị hàn lực xâm nhập, thần lực của Câu Trần bị Táng Thiên thần
hỏa kiềm chế. Hắn không thể động đậy, chỉ có thể trợn trừng mắt lên, giận dữ
nhìn Sở Hi Thanh: “Đê tiện!”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười.
Nói cứ như là đám người này liên thủ vây công Vấn Thù Y thì rất công bằng
vậy.
Hắn chỉ cần giết chết Đông Phương Bạch là được, không quan tâm thủ đoạn gì.
Ma thần Táng Thiên không đề xướng hành vi dùng âm mưu chém giết, nhưng
dưới tình huống thực lực bản thân yếu kém hơn đối thủ thì vẫn cho phép.
Ngoài ra, khi đối mặt với một số kẻ địch một mất một cần, nguyên tắc của Ma
thần Táng Thiên cũng rất linh hoạt.
Ví dụ như Câu Trần, lại ví dụ như Thái Sơ Huyền Nữ. Cái này có thể là do ngày
xưa Ma thần Táng Thiên từng bị bọn họ dùng âm mưu ám hại.
Mà ngay khi Sở Hi Thanh nhìn thấy thân thể Đông Phương Bạch tiêu tan, Vấn
Thù Y lại đang đuổi theo Vương Đông Thiên.
Nàng chém liên tiếp ba kiếm, thế mà đều chém vào chỗ trống.
“Độn Thiên chi pháp!’
Vấn Thù Y không khỏi nheo mắt lại.
Đây là thiên quy khi tu luyện một môn độn pháp đến mức tận cùng, có thể
mượn tất cả vật chất và tất cả lực lượng bỏ chạy như ẩn độn che giấu. . .
“Xiển môn?”
Trên người Vương Đông Thiên cũng có lực lượng thần linh, hơn nữa còn đến từ
một vị thần linh mạnh mẽ của Xiển môn.
Sau đó Vấn Thù Y hơi nhíu mày, tay đè vào ngực của mình.
Khối băng trong trái tim của nàng càng ngày càng lớn, hầu như đã bằng non nửa
trái tim.
Đó là do lực lượng chí âm chí hàn ngưng tụ thành, còn ngậm lấy Thiên quy đạo
luật.
Trận chiến ngày hôm nay, đã khiến nàng tổn thất một năm tuổi thọ.
Trong lòng Vấn Thù Y cũng biết, khả năng đuổi kịp Vương Đông Thiên là nhỏ
bé không đáng kể, nàng cũng không quá để ý đến người anfy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Vấn Thù Y lắc mình đến trước người Sở Hi Thanh.
Nàng nhìn thiếu niên trước mắt với ánh mắt lúc sáng lúc tối.
“Thành chủ?”
Sở Hi Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, hắn ngẩng đầu nhìn nhau với Vấn Thù Y, lại
bị ánh mắt của nữ tử giáp bạc này làm cho sợ hãi.
Hắn cảm thấy nữ tử này đang muốn ăn mình!
Sở Hi Thanh nhìn nữ tử giáp bạc ở trước mắt với vẻ nghi ngờ không thôi.
Nữ tử này chém giết bốn vị nhất phẩm, mấy hóa thân của thần linh, không thể
không làm người ta kinh ngạc và kiêng kỵ.
Còn nữa, ánh mắt đối phương nhìn hắn quả thực quá đáng sợ, nóng bỏng đến
mức có thể hòa tan hắn.
Sở Hi Thanh lập tức ngăn chặn nỗi lòng.
Dù thế nào thì vị Nhất Kiếm Khuynh Thành này hẳn là không có địch ý với hắn.
Thần sắc hắn trấn định, chắp tay hỏi đối phương: “Thành chủ, xin hỏi. . .”
Sở Hi Thanh còn chưa nói hết, Vấn Thù Y đã vung tay áo lên.
Nàng lấy một bình thuốc từ tay áo: “Có thể thấy trên người ngươi và muội muội
kia của ngươi có kịch độc và thần chú. Chúng ta làm một giao dịch, mười viên
Thần Nông Hộ Tâm đan, đổi lấy ba mươi giọt tinh huyết của ngươi, ngươi thấy
thế nào?”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh nhất thời sững sờ, lại có thêm một cái muốn hút máu của
hắn.
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến tác dụng của Thần Nông Hộ Tâm
đan, thì ánh mắt lại bắt đầu chần chờ.
Đây là một loại thần đan có tác dụng giải độc.
Là Viêm Đế - Liệt Sơn Thần Nông của nhân tộc nghiên cứu và sáng chế ra.
Liệt Sơn Thần Nông nếm bách thảo, lại nếm thử các loại đan dược, vì vậy sáng
tạo ra đan dược này để hóa giải độc trong cơ thể mình.
Sau đó các đời Đan sư thay đổi nó, có người nói nó có thể hóa giải tám chín
phần mười độc trong thiên hạ, không hóa giải được thì cũng giảm bớt độc tố
trong cơ thể.
Đây là một thứ tốt không thể chê, chỉ là giá cả rất đắt.
Đan dược này còn cao đến nhị phẩm, không phải Đan sư bình thường có thể
luyện ra.
Trong bảo khố của Vô Tướng thần tông cũng cất giữ bảy viên, Sở Hi Thanh đã
nhìn chằm chằm vào từ lâu, chỉ là thân phận không đủ, tạm thời không thể đổi
được.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là, vị Nhất Kiếm Khuynh Thành này lại
nhìn ra Sở Vân Vân bị trúng độc, trong cơ thể còn có độc chú.
Sở Vân Vân sáng chế ra Vô Cực thần trảm, có thể che giấu bản thân, dù là mấy
vị đại trưởng lão Vô Tướng thần tông cũng không nhìn ra thứ gì.
Danh Sách Chương: