Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở MÍnh không khỏi âm thầm tự giễu.
Đối phương xem như là đồng loại của nàng, nhưng cũng không phải đồng loại
của nàng.
Sau khi tự giễu xong, nàng lại vô cùng tức giận và hận thù.
Sở Mính nhìn về phía bắc với ánh mắt đỏ tươi.
MÌnh đã chết rồi, đã trở thành một bộ thi thể!
Tại sao Kiến Nguyên đế và Vũ Côn Luân kia, còn cả cha của nàng vẫn còn sống
rất tốt?
Bọn họ đều đáng chết! Cũng nên bị chôn xuống đất, cũng nên có kết cục giống
như nàng.
Lục Trầm đứng ở trong quần quan lại thất thần nhìn lên phía trên.
Hắn nhìn Lục Loạn Ly mặc áo địch mũ phượng, ánh mắt lại là ngũ vị tạp trần.
Trong lòng hắn có kinh ngạc, có không nỡ, có thương tiếc, có tức giận, cũng có
vui mừng và cảm khái.
Trước hôm nay, hắn không nghe được chút tiếng gió nào, cũng không ngờ tới sẽ
có chuyện như vậy.
Chuyện này căn bản là không phù hợp với lễ chế.
…Vừa không trưng cầu ý kiến của người phụ thân như hắn, cũng không có ba
sách sáu lễ…!
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh tuyên cáo Lục Loạn Ly là phó hậu, nghi bằng hoàng
hậu trong đại điển khai quốc, cũng làm cho hắn cực kỳ hài lòng và thỏa mãn.
Cái này long trọng và chính thức hơn ba sách sáu lễ gì gì đó nhiều lắm.
Phía sau hắn chính là đệ đệ ruột Khổng Tước chân nhân – Lục Nguyên, Lục
Nguyên lại kinh ngạc không thôi: “Đây rốt cuộc là thế nào? Huynh trưởng, bệ
hạ có từng đề cập với ngươi không?”
Hắn thấy Lục Trầm lắc đầu thì không khỏi kinh ngạc.
Lục Nguyên chỉ có thể lắc lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi: “Đây cũng quá
xằng bậy rồi chứ? Không có một chút tiếng gió nào, hình như nội các cũng rất
bất ngờ. Cũng chỉ có vị bệ hạ này, thân là hoàng đế khai quốc, võ lực cao tuyệt,
không ai trị được thì mới có thể làm bừa như vậy.”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Sở Vân Vân ngồi bên tay phải Sở Hi Thanh:
“Ngày tháng thoi đưa, thời gian trôi nhanh, các tiền bối không lừa ta. Lúc trước
ngươi ôm đứa nhỏ Loạn Ly này trở về, nàng chỉ bằng cánh tay của ta, mềm mại
nhỏ nhắn, ôm vào ngực còn sợ nàng bị thương. Bây giờ đảo mắt một cái, Loạn
Ly đã gả đi rồi.”
“Nhưng chuyện lần này đúng là nằm ngoài dự đoán của ta, ta không ngờ vị Trấn
Bắc đại tướng quân này lại rộng lượng như vậy, ta còn tưởng nàng… hừ hừ, ta
còn tưởng Ly nhi đã tìm nhầm người, không biết tương lai sẽ phải chịu uất ức
thế nào.”
Hắn cũng không dám nói xấu Sở Vân Vân ở trước mắt nàng, dù là truyền âm
cũng không dám.
Cao thủ tuyệt đỉnh như Sở Vân Vân, linh giác đã mạnh đến cực điểm.
Chỉ sợ nói tên của nàng trong phạm vi ngàn dặm, thì cũng bị nàng cảm ứng
được.
Lục Nguyên không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Đương nhiên, sự dũng cảm của Sở Hi Thanh cũng làm cho hắn rất giật mình.
Không ngờ tên này lại không phụ lòng Loạn Ly.
Ba hậu cùng tồn tại, không phải nam nhân nào cũng dám mở miệng trước mặt
cường giả như Sở Vân Vân.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy, bệ hạ anh hùng thì đúng là anh hùng, nhưng tuyệt đối
không phải đối tượng phù hợp.”
Trong mắt Lục Nguyên hiện ra vẻ âu lo: “Chỉ sợ cuộc sống sau này của Ly nhi
sẽ rất khó khăn.”
Hai nữ nhân bên cạnh Sở Hi Thanh quả thực là quá hung hãn, một người võ lực
đánh khắp thiên hạ, một người thì lại là thần linh Vĩnh Hằng.
“Ngươi quản quá nhiều rồi.”
Lục Trầm tay đè đao, sắc mặt lạnh lùng: “Thiên kim khó mua lòng tốt, đây là
con đường nàng chọn, nàng thích là được rồi. Ngươi không cần quan tâm.”
Lục Nguyên nghe vậy thì lại mỉm cười.
Nếu không phải vị huynh trưởng này không đánh lại Sở Hi Thanh, thì chỉ sợ sau
hôm nay hắn đã đánh Sở Hi Thanh một trận để trút giận rồi.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Trầm lại làm cho hắn nghiêm túc.
“Nguyên đệ, ngươi có cảm thấy vẻ mặt của Ly nhi là lạ không?”
Lục Nguyên nhìn kỹ một chút, sau đó hơi nhướng mày: “Đúng là hơi mất tập
trung, hôm nay là ngày vui của nàng, lẽ nào nàng không vui vẻ? Hay là nàng bị
ủy khuất?”
Là bất mãn với vị trí phó hậu này sao?
Lục Trầm lại rơi vào suy ngẫm: “Lúc nãy, khi chờ ở bên ngoài thì Kiếm Tàng
Phong cố ý đề cập với ta một chuyện, nói là mấy ngày gần đây có lời đồn rằng,
Loạn Ly là con gái của cố thái tử, hơn nữa còn truyền bá rất rộng rãi, ầm ĩ…”
Con ngươi của hắn chợt trợn lên: “Ngươi đi điều tra chuyện này giúp ta, xem
xem là kẻ nào truyền bá tin tức!’
Biết con không ai bằng cha.
Hắn biết nữ nhi ngốc nhà mình si mê Sở Hi Thanh như thế nào.
Lần này Loạn Ly mơ mơ hồ hồ trở thành phó hậu của Sở Hi Thanh, lại bị Sở Hi
Thanh dắt đến đây, nhất định là do tên khốn kiếp kia giở thủ đoạn xấu xa nào
đó.
Nhưng Lục Trầm lại biết, dù Lục Loạn Ly tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng
nhất định là đang vui vẻ, sung sướng.
Nàng sao có thể xuất hiện vẻ mặt như này?
“Như vậy không tốt sao?” Lục Nguyên không hiểu: “Đây vốn là sự thực, Ly nhi
vốn là con gái của cố thái tử mà.”
“Không tốt!” Lục Trầm thản nhiên lắc đầu nói: “Trước khi lâm chung, Thái tử
phi đã nói với ta, để Ly nhi làm một cô bé bình thường, sống một cuộc sống
bình an mới là phúc. Thái tử phi nói, đây cũng là ý của thái tử điện hạ, thái tử
điện hạ tình nguyện con cháu của hắn sinh ra trong nhà bình thường.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK