Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đao ý của Sở Hi Thanh ép lên phạm vi ngàn dặm, Kiến Nguyên đế đang ẩn
thân trong một tòa nhà dân ở tầng dưới Cực Đông Băng Thành.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, cất bước đi đến cửa sổ rồi nhìn về hướng tây
bắc.
Nơi này cách chiến trường hơn 2000 dặm, Kiến Nguyên đế không cảm ứng
được rõ ràng. Cực Đông Băng Thành chỉ lơ lửng ở độ cao trăm trượng, không
đủ để hắn nhìn thấy tình hình bên kia.
Nhưng một đoàn ‘Băng Phách thần quang’ và một đạo kiếm khí Hàn Băng của
Vấn Thù Y vừa rồi, lại làm cho Kiến Nguyên đế sởn tóc gáy, nổi da gà.
Đây chính là ‘Gần Thần’!
Tuy rằng hắn đã bước vào Siêu Phẩm, nhưng chênh lệch với Vấn Thù Y là
không thể đo lường.
Vậy mà thái sư Độc Cô Thủ lại có thể đối kháng với nữ nhân này tận một năm.
Kiến Nguyên đế đầu tiên là sợ hãi, sau đó lại dâng lên khát vọng và dã tâm!
Hắn nhất định phải chinh phục nữ nhân này!
Nhất định!
Theo phương pháp của Vũ Côn Luân, sau khi hắn đạt được nguyên âm của Vấn
Thù Y, thì còn có thể nắm giữ sinh tử của nữ nhân này.
Một cái chớp mắt sau, một thanh niên có da thịt giống như thủy tinh chợt xuất
hiện ở phía sau hắn.
“Quốc sư?”
Kiến Nguyên đế quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Vũ Côn Luân và cánh tay trái của
hắn.
Nơi đó đã bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng, còn có một vết thương nhỏ
không thể khép lại, chỉ là bị Vũ Côn Luân dùng bí pháp phong ấn, khiến khí tức
không lộ ra ngoài.
Sắc mặt Kiến Nguyên đế không khỏi trầm xuống: “Bên kia rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì?”
Hắn thân ở Cực Đông Băng Thành, không thể thu và phát tin phù, cũng không
thể triệu kiến thuộc hạ, hiện tại như người mù người điếc.
Vẻ mặt Vũ Côn Luân lại dửng dưng, nói chuyện cũng thản nhiên như không:
“Sở Hi Thanh đã xuôi nam, lúc này đang ở gần Băng Thành. Đội ngũ của Tiếu
Hồng Trần bị bại lộ, trận chiến này, ve vàng sáu cánh chết, bọ ngựa bốn tay
chết, Chu Minh Nguyệt chết.”
“Ta chỉ cứu được một mình Tiếu Hồng Trần, nhưng hắn cũng bị Sở Hi Thanh
đánh trọng thương đến gần chết, đội ngũ của hắn cũng tử thương gần như không
còn. Ta đã thay bệ hạ truyền lệnh với các nơi, để bọn họ rút đến ngoài 5000
dặm.”
“Đây là vì sao?”
Kiến Nguyên đế nhíu chặt lông mày, đám thuộc hạ bên ngoài Băng Thành này,
không chỉ là hậu chiêu để hắn ứng biến, mà còn là sát chiêu để hắn đánh Cực
Đông Băng Thành trọng thương.
Nhưng hắn vừa mới nói xong, thì cũng hiểu nguyên do là gì.
Kiến Nguyên đế đã cảm ứng được Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh.
Người này đang dùng Thần Ý Đao Tâm cảm ứng địch ý và sát niệm quanh Cực
Đông Băng Thành.
Kiến Nguyên đế chỉ thấy may mắn khi mình đang ẩn thân trong Băng Thành.
Bằng không chỉ sợ tên tạp chủng kia sẽ giết đến.
“Rút lui cũng tốt, bằng không sẽ có thương vong không cần thiết.”
Sau đó Kiến Nguyên đế lại nhìn Vũ Côn Luân và vết thương trên cánh tay trái
của Vũ Côn Luân: “Thúc Thần Nghi của chúng ta, dường như không có tác
dụng gì? Còn nữa, tu vị và sức chiến đấu của Sở Hi Thanh bây giờ đã đến mức
độ nào rồi?”
Thúc Thần Nghi là pháp khí hắn chuyên môn chế tạo để đối phó Thần Ý Xúc
Tử Đao, số lượng cũng lên đến ngàn cái.
Vì lần hành động này, hầu như tất cả mọi người đều mang Thúc Thần Nghi.
Nhưng Kiến Nguyên đế cũng biết hiệu quả của Thúc Thần Nghi, nó có chút tác
dụng nhưng cũng chỉ có hạn.
Còn cả Sở Hi Thanh.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Vấn Thù Y phát ra hai đòn từ Băng Thành.
Quốc sư chịu đạo kiếm khí kia, đạo thần quang kia thì chỉ có thể giết chết một
người.
Còn vết thương trên tay Vũ Côn Luân, đó rõ ràng là Tru Thiên đao ý…
Vũ Côn Luân bây giờ là hạng 5 Thiên Bảng, là tồn tại từng đối kháng chính
diện với Vấn Thù Y.
Hắn vốn không nên bị một đạo kiếm khí của Vấn Thù Y đóng băng một cánh
tay mới đúng.
Điều này chứng tỏ Sở Hi Thanh đã tạo áp lực cực lớn với Vũ Côn Luân!
“Nhai Tí võ ý của Sở Hi Thanh có tiến bộ rất lớn, có thể đã đạt tầng 26 trở lên,
trong phạm vi Thần Ý Đao Tâm của hắn bao trùm, hắn có thể sử dụng tất cả thứ
có thể phản xạ phản quang. Vì vậy không phải là Thúc Thần Nghi vô dụng, mà
là trời không thương chúng ta, hôm nay trời lại mưa to.”
Vũ Côn Luân vuốt cánh tay trái của mình, giọng nói rất phức tạp: “Còn về phần
sức chiến đấu của hắn, vậy thì phải xem là dưới tình huống nào. Dưới trạng thái
bình thường, sức chiến đấu tổng hợp của hắn có thể nằm trong hạng 21 đến 23
Thiên Bảng! Nhưng lực bộc phát lại cực kỳ mạnh mẽ!”
“Một khi kích hoạt Thần Lực Tái Thôi và ‘Cuồng Chiến Chi Vũ’, sức chiến đấu
cực hạn của hắn có thể lên đến top 10 Thiên Bảng! Chúng ta còn phải cân nhắc
đến Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, nếu như không thể giết hắn trong thời gian
ngắn, thì tất cả cao nhân Thiên Bảng đều bị hắn dây dưa đến chết, giống như Bá
Võ Vương ngày đó.”
“Ngoài ra, hắn còn luyện được ‘Thí Thần huyết cương’ cực kỳ mạnh mẽ, dù là
người thuật võ song tu như ta, cũng bị hắn loại bỏ hai phần mười thực lực.”
Con ngươi của Kiến Nguyên đế nhất thời co lại.
Hạng 40 Thiên Bảng trở lên, mỗi năm vị trí đều có chênh lệch cực lớn.
Hạng 21 Thiên Bảng… cái thằng nhãi ranh kia, đã trưởng thành đến nước này
rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK