Khi Sở Hi Thanh đi đến Thần Đan viện, lại nhận được một tin phù của Phương
Chính.
Bọn họ đã thẩm vấn được tên thích khách kia.
Người này là một khách khanh tam phẩm của Vãng Sinh thiên.
Cái gọi là ‘khách khanh’, cũng chỉ là gọi cho đẹp thôi, thật ra chính là sát thủ
đỉnh cấp của Vãng Sinh thiên.
Tu vị của người này là tam phẩm, được xưng Bách Diện Tu La. Lần này trực
tiếp giết chết một tên đồng môn của bọn họ, thay thế thân phận và lẻn vào Vô
Tướng thần tông.
Để người ta kinh dị là thủ đoạn của bọn họ chẳng những có thể giấu diếm linh
giác nhạy bén của Sở Hi Thanh, mà còn có thể tạm thời luyện ra một Vô Tướng
thần ấn để lừa gạt tông môn.
Phương Chính kết luận là sau lưng Bách Diện Tu La còn có một thuật sư nhất
phẩm.
Sau này Tuần Sơn đường sẽ bố trí và phòng bị những trường hợp tương tự.
Thật ra thì những thứ này không quan trọng, quan trọng là kẻ địch của bọn họ
đã bắt đầu ra tay với Sở Hi Thanh. Quan trọng nhất chính là giải thưởng cho cái
đầu của Sở Hi Thanh ở Vãng Sinh thiên và Sát Sinh lâu đã lên đến trình độ để
người ta trợn mắt há mồm.
Ngoại trừ đan dược trị giá mấy ngàn vạn lượng vàng ra, ngoài linh thạch và
pháp khí ra, thì còn có công pháp nhắm thẳng nhị phẩm và bí dược tương ứng.
Lúc này, toàn bộ giang hồ đều rục rịch.
Dù là trong Vô Tướng thần tông, cũng chưa chắc là không có người động lòng.
Để Sở Hi Thanh vui mừng chính là, lúc này Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm
lại hủy bỏ treo thưởng ở trong hai tổ chức sát thủ.
Bây giờ, ngoại trừ hạng 5 Thiên Bảng là Vĩnh Tuế Phiêu Linh – Ngọc Độc
Hành, hạng 16 Thiên Bảng là Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng tiếp tục
treo thưởng ra, thì còn có hạng 20 Thiên Bảng là Tứ Quý Thần Kiếm – Quý
Thiên Thu và hai vị Thiên Bảng ẩn danh khác.
Sở Hi Thanh đã cảm thấy một luồng áp lực kinh người phả vào mặt.
Hắn nghĩ đến Sở Mính mấy tháng trước, quả thực là không tốt lắm.
Sau khi tiến vào Thần Đan viện, Sở Vân Vân lặng lẽ đi sau Sở Hi Thanh nửa
bước.
Lý Trường Sinh cho nàng quyền hạn rất lớn, có thể tự do ra vào hầu như tất cả
cấm địa trên Vô Tướng thần sơn.
Nhưng Sở Vân Vân vẫn không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng không muốn mang đến tai kiếp cho Vô Tướng thần tông.
Vì vậy, nhất định phải lấy danh nghĩa của Sở Hi Thanh để đến đây.
Sở Hi Thanh đi men theo Sở Vân Vân chỉ thị, vẻ mặt ngờ vực: “Vân Vân, người
ngươi muốn gặp là vị kia sao?”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì vẻ mặt hơi động.
Nàng cũng nghĩ đến một người, đó là một nhân vật được xưng là Vô Thượng
Kiếm Tâm, gần đây Vô Tướng thần tông mới trao đổi với triều đình, đưa người
này về.
Nhưng Kế Tiễn Tiễn không hiểu, vì sao Sở Vân Vân lại đưa nàng đến đây?
Chỉ bởi vì bọn họ tu luyện công pháp tương tự nhau sao?
“Là hạng 9 Thiên Bảng hai mươi năm trước, Vô Thượng Kiếm Tâm - Hạ Bạch
Thạch.”
Ánh mắt Sở Vân Vân phức tạp: “Ngày xưa, vị Hạ sư bá này nổi danh với sư tôn
ta, được người ta gọi là Vô Tướng Song Bích, chiếu sáng khắp thiên hạ.”
“Tên của Hạ sư bá, có ai trong Vô Tướng thần tông mà không biết?”
Sở Hi Thanh lắc đầu: “Nghe đồn thời kỳ đỉnh cao thì kiếm đạo của hắn không
kém sư tôn, ngày xưa rất được tông môn coi trọng, cho rằng là nhân vật có thể
luyện Thần Ý Như Tâm Kiếm đến tầng thứ thánh truyền. . .”
Đáng tiếc là thiên tài này đã ngã xuống vào hai mươi năm trước.
Không biết vì sao mà kiếm tâm của Vô Thượng Kiếm Tâm - Hạ Bạch Thạch bị
tổn hại, tiến vào trạng thái hóa ma, liên tục tàn sát hơn hai ngàn vị võ tu giang
hồ.
Dù hắn chưa tàn sát bình dân, nhưng lại tạo thành một mảnh địa vựa năm mươi
dặm bị máu độc và ma lực xâm nhiễm, đến giờ vẫn không một ngọn cỏ.
Sau vài ngày khi Hạ Bạch Thạch nhập ma, Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ
và Bắc Thần Thần Hầu – Bắc Thần Giáo Khu đã liên thủ với hai, bắt Hạ Bạch
Thạch rồi giả về thiên lao!
Ngày xưa, Hạ Bạch Thạch có công lớn với tông môn, hơn nữa còn có quan hệ
rất tốt với mọi người trong môn phái.
Khi đó các sư huynh đệ của Vô Tướng thần tông đều giận dữ, không cam lòng,
không đành lòng.
Tố Phong Đao thậm chí còn đích thân đến kinh thành, ẩn núp ở kinh thành mấy
tháng trời, khiến cho triều đình hãi hùng khiếp vía.
Nhưng mà thần tông cũng có môn quy của thần tông.
Tu hành công pháp ma đạo là một tội, tàn sát người vô tội là một tội.
Vô Tướng thần tông đừng nói là cứu người, mà còn phải khai trừ khỏi tông môn
và bắt giữ để hỏi tội.
Mà vào lúc này, Kiến Nguyên đế đăng cơ được mười năm, chính trị rõ ràng,
quốc thái dân an, dân tâm quy phục.
Khi đó đại trưởng lão Giới Luật đường Lư Thủ Dương cầm đầu một đám người,
kiên trì trị tội Hạ Bạch Thạch. Không muốn vì một tội nhân mà đối kháng với
triều đình, đối địch với thiên hạ.
Khi đó, toàn bộ giang hồ đều vì thế mà chấn động, hỗn loạn kéo dài mấy tháng
trời.
Trong Vô Tướng thần tông cũng gần như phân liệt, đến nay vẫn là một vết sẹo
của Vô Tướng thần tông.
Cuối cùng, thái sư Độc Cô Thủ phải hứa hẹn là bảo đảm an toàn của Hạ Bạch
Thạch, được giam giữ riêng ở thiên lao, cơm áo không lo, nhờ vậy mới thuyết
phục được Vô Tướng thần tông nhường một bước.
Vô Tướng thần tông cũng đồng ý phụ trác
Danh Sách Chương: