Ngày 13 tháng 5, quận thành Giang Nam, Luận Võ Lâu Đông Châu.
Tuy rằng nơi này có một chữ ‘Lâu’, nhưng thật ra là do một tòa lầu cao tầm sáu
tầng, còn có hai tòa các đông tây cao ba tầng tạo thành một quần thể kiến trúc.
Khi xưa, lầu chính ở trung ương là địa phương bận rộn nhất, dòng người đông
như mắc cửi.
Nhưng bây giờ, bầu không khí nơi này lại ngột ngạt đến cực điểm, hoàn toàn
tĩnh lặng.
Đại đa số phòng ốc trong lầu đều không có một bóng người, có vẻ vô cùng
quạnh quẽ.
Dù có người làm việc ở trong lầu thì cũng là vẻ mặt yên lặng, động tác nhẹ
nhàng, cố gắng không nói lời nào, không phát ra tiếng động nào.
Tại tầng thứ năm và tầng thứ sáu, nơi làm việc và chỗ ở của vị lâu chủ Luận Võ
Lâu Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ học sĩ Vương Triều Dương thì càng là tĩnh
lặng.
Đám biên soạn ở trong Luận Võ Lâu, tất cả đều cố gắng chọn nơi khác để làm
việc.
Bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí, lặng yên không một tiếng động, hơn nữa vô
tình hay cố ý tránh khỏi tòa lầu chính ở trung ương.
Trong toàn bộ Luận Võ Lâu, chỉ có hệ phái của Tạ Chân Khanh là thong dong
bình tĩnh.
Nàng đứng ở tầng thứ ba của Đông quán, ngậm lấy vài phần đắc ý và châm
biếm mà nhìn tầng sáu tòa lầu chính kia.
“Nói cho người phía dưới, không cần phải làm như vậy, bảo bọn họ cứ làm việc
bình thường là được. Tất cả đều chen vào hai quán Đông Tây, hoặc là mang
việc về nhà, vậy còn ra thể thống gì? Bọn họ đang làm cho ai xem vậy?”
Thật ra thì Tạ Chân Khanh cực kỳ vui vẻ với tình cảnh trước mắt.
Nàng biết đám biên soạn ở tầng dưới kia đang giả bộ, cố tình làm cho nàng
xem, biểu thị ý không đội trời chung với Vương Triều Dương.
Nhưng nếu tiếp tục như vậy, hiệu suất làm việc của Luận Võ Lâu Đông Châu sẽ
giảm mạnh.
Vấn đề là Tạ Chân Khanh đã phụng mệnh lệnh của Lệ bộ thị lang, chưởng
khống toàn bộ công việc hàng ngày của Luận Võ Lâu Đông Châu.
Vì vậy, nàng không thể bỏ mặc cho chuyện này xảy ra được.
Nếu như Luận Võ Lâu Đông Châu xảy ra vấn đề gì, phải thì trách nhiệm sẽ nằm
trên người nàng.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Đổng Lâm Sơn ở sau lưng Tạ Chân Khanh lại thấy hơi buồn cười: “Có điều,
quán chủ ngài nói đám người phía dưới giả bộ thì chưa chắc. Lần này, Luận Võ
Lâu Đông Châu chúng ta mắc sai lầm lớn, không chỉ bêu xấu trên giang hồ, còn
bị Lễ bộ thị lang dạy dỗ một trận, đám người phía dưới thật sự đã chán ghét vị
lâu chủ này rồi, không muốn làm việc với hắn, chứ đừng nói là thân cận với
hắn.”
Chín ngày trước, Đổng Lâm Sơn đã được Tạ Chân Khanh điều đến Luận Võ
Lâu Đông Châu.
Đổng Lâm Sơn vốn còn rất do dự.
Cái gọi là thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu.
Hắn làm lâu chủ Luận Võ Lâu quận Tú Thủy còn chưa được nửa năm, vẫn còn
chưa kịp hưởng thụ mùi vị của lâu chủ.
Hơn nữa nội bộ Luận Võ Lâu Đông Châu đấu tranh rất kịch liệt, rõ ràng là một
cái hố to.
Nhưng mấy ngày trước, tình thế Đông Châu đại biến, Tạ Chân Khanh cũng rất
có thành ý, rất coi trọng người thuộc hạ cũ như hắn, chuẩn bị cho hắn nhận
trọng trách ở đây.
Đổng Lâm Sơn suy nghĩ một hai ngày, vẫn biết thời biết thế mà chạy đến.
Tạ Chân Khanh nghe vậy thì lại cười lạnh một tiếng: “Bọn họ phiền chán vào
thời điểm này thì lại có ích gì? Khi đó ta đã nói là chờ một thêm chút, kéo dài
thêm một đoạn thời gian, chờ xem tình thế, cuối cùng toàn bộ người trong lâu,
có bao nhiêu người đứng về phía ta?”
“Vương Triều Dương không thể chờ đợi được, muốn phát hành tập san phụ
trương, kết quả bây giờ thế nào? Phụ trương tuyên bố chưa đến mười ngày, Án
sát sứ ty Đông Châu liền thủ tiêu lệnh truy nã với Sở Hi Thanh.”
Đổng Lâm Sơn nghĩ thầm, việc này đúng là không ra gì, ai có thể ngờ được chỉ
vẻn vẹn mười ngày, Thiết Kỳ Bang sẽ lắc mình biến hóa, trở thành ‘nghĩa dân’
trợ giúp triều đình bình định phản tặc?
Thái thú Tư Không Thiện và đám thế gia Tú Thủy thì lại bị triều đình coi là
phản tặc mà tru diệt?
Chuyện này khiến cho Luận Võ Lâu Đông Châu trở thành chuyện cười của toàn
bộ võ lâm Đông Châu.
Mà không chỉ tất cả phòng trà quán rượu ở tám quận trong Đông Châu, đều
mang chuyện này ra làm trò cười, mà chuyện này cười này còn lan tràn đến bên
ngoài châu.
Lễ bộ và Luận Võ Tổng Lâu càng tức giận lôi đình.
Đầu tiên là mất mặt vì chuyện xếp hạng của Sở Hi Thanh, thế mà còn chưa đủ,
giờ lại mất mặt lần thứ hai, còn làm tổn thất uy tín của Luận Võ Lâu.
Còn cả Tạ Chân Khanh nữa, lần này nàng cũng vì chán ghét cảnh này, cho nên
mới mời hắn từ quận Tú Thủy qua đây.
Khi đó, đại đa số người trong lầu đều đứng ở phía đối mặt với Tạ Chân Khanh.
Đổng Lâm Sơn âm thầm hít một hơi: “Quán chủ, chúng ta đã chuẩn bị tập san
có thêm phụ trương rồi, đã có thể mang đi in ấn, quán chủ ngài có muốn nhìn
qua một lần không?”
“Không cần, bảo bọn họ mau chóng in ấn và phát hành đi.”
Tạ Chân Khanh phất phất tay, lòng thầm nói tập san có thêm phụ trương này là
do nàng ra sức ủng hộ, tất cả văn chương đều do nàng sửa bản thảo, bây giờ còn
có gì đáng xem?
“Đây là hành động đầu tiên của Luận Võ Lâu ta sau khi bình định phản loạn,
tuyên bố càng sớm càng tốt. Bằng không sẽ chỉ làm người bên ngoài chế giễu.”
Mấu chốt là bây giờ mới là ngày 13 tháng 5, cách thời gian tuyên bố kỳ Luận
Võ Thần Cơ tiếp theo tận một tháng.
Bọn họ không thể không phát thêm một tập san có thêm phụ trương, dùng để
tiêu trừ ảnh hưởng.
Tất cả những thứ này đều là họa do Vương Triều Dương gây ra.
Danh Sách Chương: