Sau khi Sở Vân Vân đâm thủng Liêm Trinh tinh quân, thân thương xuất hiện
một ngọn lửa trắng, bắt đầu thiêu đốt Liêm Trinh tinh quân, khiến cho hắn kêu
la thảm thiết.
Hắn không muốn gắng gượng chống đỡ ‘Nghịch Thần chi hỏa’ của Sở Vân
Vân, chỉ kêu rên một lát liền trực tiếp tự bạo một tia nguyên thần này, chỉ để lại
một bộ xác chết di động, mặc kệ cho ‘Nghịch Thần chi hỏa’ đốt thành tro tàn.
Sở Hi Thanh lại nhìn Sở Vân Vân với vẻ oán niệm.
Lần này không phải do dã tâm vỡ nát, mà là do bị Sở Vân Vân cướp đầu người.
Tất cả thần huyết trong cơ thể Liêm Trinh tinh quân đều bị Nghịch Thần Kỳ hút
đi, một chút cũng không còn.
Đáng tiếc, vừa rồi hắn còn đang chờ mong, không biết Liêm Trinh tinh quân
chết sẽ mang lại cho hắn bao nhiêu Ước Nguyệt Thạch.
Bộ hóa thể này của Liêm Trinh tinh quân không phải là thân thể Cự linh, không
thể gánh chịu được quá nhiều lực lượng của Liêm Trinh tinh quân, có lẽ còn
chưa bằng một phần vạn của bản thể.
Vì vậy Sở Hi Thanh rất tự tin, chỉ cần mấy người La Hán Tông và Phong Tam
trợ giúp, hắn nhất định có thể bắt được cái hóa thể này của Liêm Trinh tinh
quân.
Thí Thần huyết cương của hắn có thể làm cho thần lực của Liêm Trinh tinh
quân giảm xuống chín phần mười.
Mà chỉ cần vị này rơi xuống cảnh giới nhất phẩm, vậy thì không phải là nhân
vật không thể chiến thắng nữa rồi.
Đáng tiếc là bị Sở Vân Vân chặn ngang một cước, cướp mất một mạng.
Sở Vân Vân khá nhạy cảm, phát hiện ra ánh mắt khác thường của Sở Hi Thanh,
lúc này ngờ vực nhìn qua: “Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”
Sở Hi Thanh âm thầm hít một hơi, liền vứt bỏ những suy nghĩ lung tung.
Nghịch Thần Kỳ thôn phụ thần huyết cũng có thể tăng trưởng, phu thê bọn họ
một thể, ai lấy được cũng như nhau.
Thần sắc hắn tò mò, hỏi ngược lại: “Quần Sơn Xã Tắc chi thần đâu? Còn cả
Trang Nghiêm nữa, không phải các ngươi đang giao thủ sao? Ta còn tưởng rằng
các ngươi phải giằng co một lúc lâu.”
Sở Vân Vân thu Nghịch Thần Kỳ vào trong tay áo, sau đó thản nhiên giải thích:
“Vốn là giằng co không xong, nhưng Loạn Ly giúp ta. Nàng khống chế trận
pháp phòng hộ tầng dưới, nhưng vẫn ẩn mà không phát. Mãi đến khi đối
phương lơ là mới bạo phát, giúp ta làm thịt ‘Cốt Túc tinh quân’. Không thể
không nói, Loạn Ly càng ngày càng trầm ổn, càng ngày càng đáng tin.”
Trong lời nói của nàng còn hàm chứa vẻ tán thưởng, lại giơ tay chỉ về phương
bắc: “Quần Sơn Xã Tắc chi thần và đám người còn lại đều chạy về phía Thiên
Đế Tọa. Chỉ có Liêm Trinh tinh quân là chạy vội về phía bên này. Ta lo lắng các
ngươi không ứng phó được, cho nên chạy qua đây xem.”
“Thiên Đế Tọa?”
Sở Hi Thanh nhìn theo tầm mắt của Sở Vân Vân, sau đó nghiêm túc nói:
“Chúng ta cũng đi qua thôi, không thể để đám người kia nhanh chân đến trước.
Cứ nhét Thái Vi Viên vào túi trước cho an toàn.”
Hắn đã luyện mấy trăm vạn oán sát trong Thái Vi Viên thành ‘Thí Thần huyết
cương’, một thân kế thừa di chí của tất cả người của Thái Vi Viên.
Bây giờ hắn chính là người thừa kế duy nhất và chính thống nhất của Thái Vi
Viên.
Đối với hắn mà nói, trận pháp ở Thiên Đế Tọa đã không có gì đáng ngại.
La Hán Tông ở bên cạnh cũng rất phấn chấn.
Hắn biết tiếp theo chính là thời khắc thu hoạch, hành trình Thiên Đế Tọa này,
chắc hẳn sẽ không có bất kỳ chướng ngại nào.
Tòa Thái Vi Viên này, còn cả pháp thuật truyền thừa trong Thái Vi Viên, tất cả
đều sẽ thuộc về bọn họ!
Toàn bộ quá trình đều nhẹ nhõm và ung dung đến mức khiến cho hắn không
dám tin tưởng.
Nhưng khi hắn nghĩ đến các loại chuẩn bị của Sở Hi Thanh trước khi vào Thái
Vi Viên, nghĩ lại Vô Tướng thần tông đã lên kế hoạch ra sao, thì La Hán Tông
lại thoải mái.
Sở Hi Thanh chuẩn bị chu toàn như vậy, không có đạo lý thất bại.
…
Thiên Đế Tọa nằm ở ngay trung tâm của Thái Vi Viên.
Lực lượng cấp chế của Thái Vi Viên quá mạnh, hơn xa ‘Thần Binh khố’. Lực
lượng của Quần Sơn Xã Tắc chi thần không thể phân cách, cũng không thể
chuyển đổi vị trí của nó.
Vì vậy hòn đảo này vẫn lơ lửng tại chỗ.
Giống như Sở Hi Thanh dự đoán, hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Trận pháp phòng hộ nơi này nhận định Sở Hi Thanh là ‘Thái thượng trưởng lão’
tông môn, mở rộng tất cả quyền hạn với hắn.
Mấy người La Hán Tông cũng dính ánh sáng của hắn, được cho thân phận đệ tử
chân truyền, có tư cách ra vào tất cả trọng địa của Thái Vi Viên.
Nhưng khi bọn họ tiến vào khu vực hạch tâm của Thái Vi Viên là trước Thái
Hạo điện, bọn họ nhìn thấy hơn ba mươi bộ thi thể nằm ngang dọc ở trước
quảng trường Thái Hạo điện.
Không! Nói chính xác hơn là thịt miếng!
Những thi thể này đều bị cắt thành hơn trăm miếng vuông vức, rơi lả tả trên mặt
đất, máu me đầm đìa.
Tuy rằng những miếng thịt này rất vụn vặt, nhưng Sở Hi Thanh vẫn nhận ra,
đây là đám võ tu tiến vào Thái Vi Viên với bọn họ.
Hắn và mấy người bên cạnh không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả đều hiện lên
vẻ nghiêm túc.
“Lợi hại!”
Kiếm Tàng Phong quan sát một lát, nội tâm không khỏi trầm xuống: “Gần như
không có sức phản kháng, bọn họ trực tiếp bị một nguồn sức mạnh phanh thây.
Lực lượng này sắc bén đến cực điểm, mạnh đến nhất phẩm cũng không thể
chống đỡ.”
Danh Sách Chương: