Cùng lúc đó, tại phương hướng mà Mộc Kiếm Tiên nhìn vào, ‘Khi Thiên Vạn
Trá chi chủ’ Thần Bàn Nhược đang cầm hai cuốn sách thẻ tre màu xanh trong
tay, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: “Thà rằng tự hủy khí linh đi theo ngươi mười mấy
vạn năm, cũng không muốn để hai thứ này lại cho ta sao? Thật không hổ là
ngươi, Trí Tẩu!”
Đây là hai thần khí Phù Thư và Trận Lục mà Trí Tẩu đã uẩn nhưỡng mười mấy
vạn năm, chúng không chỉ hư hao, mà khí linh cũng đã tiêu tan, chỉ còn chút tài
liệu là có thể sử dụng.
Nhưng hai cái thiên quy Phù Thiên và Trận Thiên do Trí Tẩu chấp chưởng lại
không rơi vào tay Chân Linh của chúng là Tử Vi Tinh Quân.
Thần Bàn Nhược nhìn về phía Thiên Đạo Thạch Lâm, phát hiện vị trí đầu tiên
của hai tòa bia đá này chính là ‘Không biết’.
‘Không biết’ khác với ‘Vô danh’, chứng tỏ đó là một đồ vật, chứ không phải
một sinh linh.
Trí Tẩu đã tính toán từ trước, vào thời khắc hắn bỏ mình, đã dùng ấn ký nguyên
thần khắc sâu trong thiên quy để đưa thứ đó trở thành Thánh Giả dự bị và pháp
tướng của thiên quy Phù Thiên và Trận Thiên.
Vị trí giả của nhân tộc này đã từ bỏ khả năng phục sinh trong tương lai của
mình, để tác thành cho cái thần khí kia.
“Lại làm đến nước này.”
Thần Bàn Nhược thở dài một tiếng, bóp nát hai cuộn thẻ tre trong tay thành bột
mịn: “Đây chính là thứ ngươi muốn đúng không? Lấy cái chết của ngươi, đổi
lấy nhân tộc quật khởi. Cục diện này đúng là nằm ngoài dự đoán của ta, để cho
ta vui mừng một lần…”
Khóe môi Thần Bàn Nhược lại hiện lên nụ cười không tên: “Nhưng ngươi sao
biết được, đây không phải là thứ ta muốn chứ?”
Tuy rằng kịch bản của hắn viết cho thiên địa này đã bị loạn thành một đoàn,
nhưng cũng bởi vậy, cục diện của toàn bộ thiên địa cũng trở nên càng hỗn loạn
hơn.
Hắn càng ngày càng gần với mục tiêu của mình.
Thần Bàn Nhược đã chú ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Kiếm Tiên, nhưng lại
không thèm để ý.
Hắn đang nhìn về phía Ma vực Chiến giới, đang xem dư âm của trận đại chiến
kia.
Thần Bàn Nhược sẽ không coi thường kẻ địch của mình.
Tên nhóc thay Trí Tẩu và Sở Phượng Ca đánh cờ với hắn, lại khiến hắn nghênh
đón một tràng thảm bại, kẻ này đáng giá hắn tôn trọng!
…
Lúc này, hoàng cung thành Vọng An.
Bên trong ‘Chính Hòa điện’ tàn tà, đại chủ tế Nguyệt Hinh đã rời đi từ lâu.
Vấn Tố Y thành công đăng thần, âm Thần của bọn họ cũng vì thế mà mất một
bộ phận sinh mệnh bản nguyên, đây không khác gì một trận bão báp với thần
giáo của bọn họ.
Nguyệt Hinh nhất định phải chạy về thần miếu, xử lý những chuyện tiếp theo,
chuẩn bị chờ đón lửa giận và thần phạt của âm Thần điện hạ.
Mà sau khi Nguyệt Hinh rời đi, toàn bộ hoàng cung đều không có người dám
đến gần ‘Chính Hòa điện’.
Kiến Nguyên đế ngồi trên hoàng tọa, ánh mắt si ngốc, trên mặt không còn chút
máu nào.
Hắn đã nhận được tin tức Sở Hi Thanh thoát khỏi Vô Thiên Hắc Ngục.
Cái thằng nhãi ranh kia quả thực là cực kỳ thần kỳ, dưới tình huống đó mà còn
có thể trốn ra được.
Những cái gọi là Tổ thần kia, quả thực là như phế vật, vậy mà không thể làm gì
Sở Hi Thanh.
Đây là cục diện bết bát nhất, dù là Kiến Nguyên đế cũng không thể không thừa
nhận, công lao của thằng nhãi ranh kia đã xứng đáng với cái danh xưng Thánh
hoàng đời thứ tư!
Hắn một tay thúc đẩy năm vị thần linh nhân tộc cấp bậc đế quân hiện thế, cũng
dốc hết sức xoay chuyển khí vận suy vong của nhân tộc Thần Châu.
Nhưng nếu Sở Hi Thanh là Thánh hoàng đương đại, vậy hắn và Đại Ninh là cái
gì?
Lẽ nào thật sự giống như Nguyệt Hinh nói, mình phải dựa vào chúng thần để
củng cố ngôi vị hoàng đế, duy trì chính thống?
Không phải là không thể làm như vậy, chỉ là phải trả giá cực đắt, sẽ bị phản phệ
rất mạnh.
Nhưng nếu như không làm gì, vậy chính là ngồi chờ chết.
Chờ bị Sở Hi Thanh chôn sống sao?
Kiến Nguyên đế mờ mịt, vô số suy nghĩ lóe lên rồi lại biến mất.
Mãi đến tận khi một bóng người quen thuộc bước vào trong ‘Chính Hòa điện’.
“Quốc sư?”
Kiến Nguyên đế cảm thấy hơi bất ngờ, lại lập tức nhếch miệng cười trào phúng:
“Ta còn tưởng rằng, quốc sẽ sẽ không xuất hiện ở triều đình của ta nữa.”
Vẻ mặt của Vũ Côn Luân cũng rất phức tạp.
Hắn thầm thở dài, cúi người hành lễ: “Bệ hạ đi đến nước này, đều là do ta gây
ra, thần tự nhiên sẽ đi theo bệ hạ đến cùng.”
“Đi theo đến cùng?”
Trong mắt Kiến Nguyên đế lóe lên một tia kỳ dị: “Hay cho một câu đi theo đến
cùng, dù là trẫm cầu viện các thần, ngươi cũng sẽ đi theo trẫm?”
Vũ Côn Luân nghe vậy, gương mặt như thủy tinh kia lại nổi sóng lớn.
Hắn rơi vào yên lặng, rất lâu không nói gì.
Cùng lúc đó, tại Quy Nguyên kiếm phái, Cực Đạo Kiếm Thánh – Tạ Thiên
Thanh lại có một loại tâm trạng hoàn toàn khác biệt.
Hắn và một đám trưởng lão của Quy Nguyên kiếm phái đều ngẩng đầu nhìn
trời, nội tâm dâng trào, hầu như muốn tuôn lệ nóng.
“Xong, thật sự xong rồi!”
“Thật không hổ là bệ hạ, ta cho rằng nhân tộc Thần Châu chúng ta đã rơi vào
tuyệt cảnh, nhiều nhất cũng chỉ còn hai năm.”
“Ta thấy chuyện này quả thực là như năm mơ, ta đã tu ‘Tĩnh Nguyên Tịnh Thần
quyết’, chỉ muốn kéo theo vài Cự linh trước khi chết, thà chết chứ không muốn
là nô bộc cho Cự linh.”
“Cục diện như thế mà còn có thể xoay chuyển, khó mà tin nổi! Khó mà tin nổi!
Quả nhiên là thần thoại của võ lâm, Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim!”
“Mộc Kiếm Tiên, Tư Hoàng Tuyền, Vấn Tố Y, Minh Thiên Thu, Quan Vân
Sinh… mấy vị này hoặc là có lực lượng cấp đế quân, hoặc là có thiên tư đăng
đỉnh thiên đế. Dự tính qua một thời gian nữa, cảnh tượng chư đế nhân tộc cùng
tồn tại sẽ xuất hiện, đây đâu chỉ là xoay chuyển chứ?”
Tâm trạng của Tạ Thiên Thanh cũng rất khó bình phục.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn đã đỏ bừng như máu, rất lâu vẫn không biến mất.
Mãi đến tận một lúc sau, đám người Quy Nguyên kiếm phái mới hết kích động,
lúc này Tạ Thiên Thanh mới lạnh lùng mở miệng: “Thông báo cho toàn tông,
hôm nay có Thánh hoàng hiện thế, nhân tộc hưng thịnh! Từ hôm nay, Quy
Nguyên kiếm phái chỉ phụng triều Đại Luật là hoàng thống duy nhất của nhân
tộc ta. Tất cả đệ tử của Quy Nguyên kiếm phái còn lưu luyện quyền lực, hiệu
lực cho Đại Ninh, đều bị khai trừ.”
Không có một ai dám lên tiếng phản đối.
Công đức của hoàng đế Đại Luật chiếu rọi vạn cổ! Thánh hoàng nhân tộc, hoàn
toàn xứng đáng!
Danh Sách Chương: