Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều, Mộc Long vẫn cắn răng răng chui qua vết nứt do Mộc Thần – Linh Uy
vừa tạo ra.
Hắn bây giờ tuân theo lệnh của Mộc Thần, thay thế Thanh Long thống lĩnh
‘Thanh Long thất tú’, nhưng chung quy vẫn không phải Thanh Long chân
chính, cũng không phải đế quân.
Cũng ngay khi Mộc Long to lớn kia sắp chui vào kẽ nứt, một đạo quang nhận
mà mắt thường khó có thể nhìn thấy đột nhiên chiếu rọi vào trong mắt Mộc
Long.
Hắn lập tức nhận ra, quang nhận kia chính là binh khí bản mệnh của Ma thần
Táng Thiên… Kiền Thích!
Khi trái tim của Mộc Long đang run lên vì căng thẳng, toàn thân lạnh lẽo như
băng như, thì cái cây đại thụ do quyền trượng của Mộc Thần – Linh Uy hóa
thành bỗng nhiên sinh trưởng ra vô số bình phong bằng chất gỗ, bảo vệ lấy thân
thể của Mộc Long.
Rầm!
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số vụn gỗ bay đầy trời.
Lực lượng của Mộc Thần – Linh Uy thế mà lại không thể chống đỡ một búa
này.
Lúc này, lại có mấy đạo ánh sao hùng vĩ và sáng chói chiếu rọi xuống nơi này,
còn có một bóng người đầu hổ thân người, thần khu cao 700 trượng đứng ở
trước người của Mộc Long.
Đó chính là một trong những cột chống của các thần hệ Kim… Thiên Bưu Tinh
Quân Thần Hổ Bưu!
Hắn mở rộng đôi cánh kim loại rộng khoảng mấy trăm trượng, đồng thời đưa
chiến kích ra chặn ở trước người.
Cheng!
Theo một tiếng nổ kinh thiên, toàn bộ thần khu của Thần Hổ Bưu đã bay ngược
ra ngoài, suýt nữa đánh trúng thân thể của Mộc Long ở phía sau.
Tất cả thời gian và không gian, thậm chí là thiên quy đạo luật ở chung quanh
Thần Hổ Bưu đều là một mảnh nát vụn.
Mộc Long không khỏi tê cả da đầu, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tranh thủ một
chớp mắt này để chui vào trong kẽ nứt, trốn vào trong ‘Chiến Phong giới’.
Lúc này hắn vẫn hồn nhiên không biết, Mộc Thần – Linh Uy ở phía xa xa bỗng
nhiên cả kinh, quay đầu nhìn về một phương hướng khác.
Trong mắt của hắn hiện ra vẻ không khó mà tin nổi: “Chúc Quang âm?”
Cũng trong khoảnh khắc này, hắn đã không cảm ứng được khí cơ của Hư Thần
– Xa Nguyên ở quanh đây nữa.
Không chỉ Hư Thần – Xa Nguyên, mà Băng Thần – Huyền Đế, Phong Thần –
Đế Sát và cả Tử Vi, Câu Trần… Tất cả những tồn tại từng vây công Chúc
Quang âm, hoặc là từng mơ ước lực lượng của Chúc Quang âm, đều đã biến
mất không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Mộc Thần – Linh Uy đã khó coi đến cực điểm.
Hắn cũng không thử gọi mấy vị này lại, bởi vì đó là hành động phí công vô ích.
Bởi vì trong mắt của mấy người này, Thời Thần - Chúc Quang âm còn quan
trọng hơn Sở Hi Thanh rất nhiều.
Mộc Thần – Linh Uy lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh ở bên
trong Chiến Phong giới.
Trong mắt của hắn tràn ngập sát cơ, nghiêm túc và lạnh lùng như băng.
Đây chính là kế hoạch của các ngươi sao? Muốn làm cho bọn họ không thể
chiếu ứng lẫn nhau, đầu đuôi không thể nhìn nhau?
Đây là nước cờ của Trí Tẩu, hay là Thái Sơ Huyền Nữ?
Lại hoặc là Thánh hoàng đời thứ ba, hoặc là Huyền Hoàng đến chết cũng không
chịu hàng kia?
Lại hoặc là âm Thần – Nguyệt Hi và Vạn Trá chi chủ đang mượn tay nhân tộc
để tính toán điều gì đó?
Tiếp đó, Mộc Thần – Linh Uy không những không giận mà còn cười.
Mặc kệ những người này đang mưu đồ cái gì, nhưng như vậy vẫn còn thiếu rất
nhiều.
Hắn sẽ để cho những người này hiểu cái gì là mơ hão.
Mà trên ngôi sao Thiên Chúc bây giờ, một thiếu niên mặc áo bào trắng, khuôn
mặt tuấn mỹ và trắng nõn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đã đến nơi này.
Thiếu niên có búi tóc nhô cao, nhìn khá giống với nến, cổ của hắn còn có một
hình xăm hình Cầu Long. Nơi cổ là vị trí đầu rồng, thân rồng thì kéo dài vào
trong vạt áo.
Khí chất của hắn lại như thần linh nhìn xuống phàm trần trong đêm tối, ánh mắt
lạnh lùng đơn độc lại ngạo nghễ vạn vật.
Vị này vừa đặt chân xuống mặt đất của sao Thiên Chúc thì trên mặt lại lộ ra vẻ
cảm khái vô hạn.
Trải qua chín trăm vạn năm, cuối cùng hắn cũng trở về… trở về nhà của mình…
Tuy rằng không biết hắn có thể đứng vững gót chân và ở lại nơi này hay không.
Nhưng máu nóng trong thần khu của thiếu niên áo bào trắng vẫn không nhịn
được mà dâng trào.
Chúc Quang âm đã rời khỏi sao Thiên Chúc chín trăm vạn năm, song khi hắn
đặt chân lên mặt đất của hành tinh này, sao Thiên Chúc vẫn lập tức nhảy lên.
Toàn bộ thiên quy thời gian trên hành tinh đều trở nên sống động, hô ứng và
cộng hưởng với Chúc Quang âm.
Cũng trong khoảnh khắc này, Chúc Quang âm đã cảm thấy vết thương của mình
đã khôi phục một chút.
Vết thương của hắn chủ yếu là lực lượng thiên quy do mấy vị Tổ thần đánh vào
cơ thể, chúng nó trộn lẫn với nhau, trở nên cực kỳ vướng tay.
Nhưng chỉ cần có đủ lực lượng, là có thể đánh tan từng cái thiên quy và trục
xuất.
Mà hắn đã kinh doanh sao Thiên Chúc mấy trăm vạn năm, nó có thể để lực
lượng của hắn lên đến cực thịnh, còn tốt hơn bất kỳ thần khí nào.
Chúc Quang âm thu hồi ánh mắt cảm khái, liếc nhìn Thiên Chúc Tinh Quân tiền
nhiệm ở một bên.
Vị thần linh này đang bị lực lượng thời gian trói chặt, không thể phản kháng,
cũng không thể nhúc nhích.
Thần khu 500 trượng của Thiên Chúc Tinh Quân hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch
như tờ giấy, tuy rằng đôi mắt trợn lên kia tràn đầy lửa giận, nhưng trong đáy
mắt lại là căng thẳng và không thể tin nổi.
Tại mấy hơi thở trước, hắn còn đang dốc sức luyện hóa hành tinh này, hoàn toàn
không đề phòng chủ nhân chân chính của hành tinh này sẽ rời khỏi dòng sông
thời gian và trở về.
Cho nên hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thể làm ra bất kỳ hành động
phản kháng nào, liền bị Thời Thần - Chúc Quang âm bắt giữ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK