Sở Hi Thanh phát hiện thiếu nữ không có gì đáng ngại, mấy vết thương đã
dương băng bó rồi. Chỉ có vết thương ở đùi là hơi nghiêm trọng một chút,
nhưng cũng không phải là vết thương nặng gì.
Hắn gật đầu, sau đó chuyển sự chú ý lên trên không trung.
Đám cao thủ kia vẫn đang tranh cướp lá cờ kia, bọn họ cảnh giác lẫn nhau, đề
phòng lẫn nhau.
Có điều, ngay sau đó Sở Hi Thanh lại phát hiện ra, lá cờ màu đỏ thắm kia
dường như có ý chí riêng của mình.
Lá cờ này tung bay khắp nơi, rõ ràng là đang tránh né đám võ tu này.
Mà một khi nó rời khỏi sự khống chế của đám võ tu kia, thì nó sẽ bay về phía
khu bắc.
Sở Hi Thanh nhìn chốc lát, tâm thần liền hơi động, đưa miệng đến bên tai Sở
Vân Vân, nói nhỏ: “Hình như lá cờ này đang muốn bay đến chỗ ngươi, có muốn
thử một chút không?”
Hắn đánh giá thực lực của Sở Vân Vân bây giờ, quá nửa là đã đến bờ tứ phẩm.
Dưới tình huống lá cờ kia có ý nương tựa, thì mạo hiểm một chút, vẫn có hi
vọng.
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Hi Thanh cũng thấy hơi kinh ngạc.
Hắn nghĩ đến một chuyện, lẽ nào trước kia Sở Vân Vân và cái Nghịch Thần Kỳ
này không có quan hệ gì thật sao?
Vì sao Sở Vân Vân có thể tìm thấy cột cờ của Nghịch Thần Kỳ, mà cái lá cờ
này cũng sẽ chủ động bay về phía nàng?
“Không cần!”
Sở Vân Vân lắc đầu.
Vẻ mặt nàng cũng rất là quái lạ.
Sở Vân Vân có một loại cảm giác không tên, dường như chỉ cần một ý nghĩa
của nàng, thì lá cờ kia sẽ tự chạy đến trong tay của nàng.
Tuy nhiên, Sở Vân Vân đã ngăn cản loại xúc động muốn thứ này, sắc mặt nàng
ngưng trọng: “Mọi chuyện cần làm theo khả năng, bây giờ còn chưa phải lúc.”
Cái này gọi là mang ngọc có tội.
Hiện giờ, chân nguyên của nàng vẫn chưa khôi phục, lấy được Nghịch Thần Kỳ
thì cũng không giữ được.
Chỉ khi nào sức mạnh của nàng khôi phục như cũ, thì mặc kệ thứ này đang nằm
trong tay ai, nàng cũng có thể cướp nó về.
Ai dám không đưa, thì đánh đến khi nào đồng ý đưa là được!
Huống chi, cảm ứng trong lòng nàng lại cực kỳ rõ ràng.
Thứ này có tâm linh tương hệ với nàng, chỉ cần nàng muốn, thì lá cờ này sẽ
xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Mặc kệ là thứ này rơi vào trong tay của ai, thì đều là như vậy. . .
Đúng lúc này, bên trong trời mây trên bầu trời, bỗng nhiên có một đạo bóng
trắng từ chân trời đi đến.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều không để ý.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng lại có cao thủ gia nhập vào tranh đoạt
lá cờ, người này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nhưng khi bóng người của hắn nhanh như thời gian, xuyên thẳng đến giữa
chiến trường, nắm lấy một góc của lá cờ. Lúc này tất cả mọi người xung quanh
mới thay đổi sắc mặt.
“Cẩn thận, đó là Dương Viêm Thần Nhãn!’
“Là Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông, xếp thứ 325 trên Địa Bảng!’
Người này chỉ kéo một cái, lá cờ kia liền rơi vào trong tay hắn, sau đó giữa bầu
trời xuất hiện một ánh mặt trời chói lọi, làm cho tất cả mọi người cảm thấy hai
mắt nóng bỏng, không thể nào mở mắt, ngay cả linh thức cảm ứng cũng bị che
đậy.
Sở Hi Thanh cũng âm thầm chửi bới.
Vừa rồi hắn cực kỳ tập trung, nhìn rất chăm chú, nên cũng bị ánh mặt trời chói
mắt này làm cho tổn thương.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy hai mắt trắng xóa, qua nửa ngày mới có thể nhìn thấy
mờ mờ.
Khi thị giác của hắn khôi phục hoàn toàn, thì Húc Nhật Đông đã vượt qua sông
Thần Tú, chạy trốn về phía đông.
Đám cao thủ trên không trung cũng đang đuổi theo sau.
Bọn họ có người bay trên trời, vượt qua sông Thần Tú, người không thể bay
cũng có thể đạp nước mà đi.
Sở Hi Thanh không biết quan hệ của Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông
và Lục Loạn Ly.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, chỉ thấy Lục Loạn Ly đã xoắn ống tay áo thành
hoa, màu liễu cau chặt, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Sở Hi Thanh nhìn nàng một cái, thần sắc hơi động: “Loạn Ly, Dương Viêm
Thần Nhãn – Húc Nhật Đông kia có quan hệ gì với ngươi à? Nói đến mới nhớ,
lúc nãy có người nói đao pháp của ngươi là Như Mộng Đao của Đao Kiếm Như
Mộng – Lục Trầm, xếp hạng thứ 9 trên Thiên Bảng?”
Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông, chính là một trong những thành
viên nòng cốt của một đảng Lệ thái tử.
Người này có tu vị tam phẩm, nhưng thực lực mà hắn thể hiện ngày hôm nay,
dường như chỉ có tứ phẩm thượng.
Tuy nhiên, vẫn mạnh hơn nhưng cao thủ tứ phẩm khác một ít.
Lục Loạn Ly nghe vậy thì lườm Sở Hi Thanh một cái: “Ngươi đã đoán được rồi
mà còn hỏi?”
Nàng sử dụng Như Mộng đao pháp thì đã không có ý định gạt Sở Hi Thanh.
Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật.
Uổng công Tào Hiên còn lo lắng Thiết Kỳ Bang cấu kết với phản tặc, còn Sở Hi
Thanh hắn đã bị cám dỗ từ mấy tháng trước rồi.
Danh Sách Chương: