Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh không biết là, cùng lúc đó tất cả Tổ thần và đế quân trong thiên địa
đều cảm ứng được dòng sông thời gian đang phát sinh biến hóa kịch liệt.
Tại ngôi sao Thiên Tịnh, chính là ngôi sao Thần Tịnh Ly, một thanh niên có
thần lực quấn quanh người đột nhiên ồ lên một tiếng đầy bất ngờ.
Đây là một vị thần linh Vĩnh Hằng, lại duy trì hình thái nhân tộc.
Dung mạo của hắn tuấn tú xinh đẹp, thân hình cao gầy văn nhược, thần thái và
tư thế đứng lại rất tiêu sái và tùy tiện, khí chất đo dường như trời xanh mây
trắng, như cao sơn lưu thủy.
Đôi mắt màu vàng óng kia để người ta ấn tượng rất sâu. Nụ cười nhàn nhã và cơ
trí trên mặt lại làm lòng người ấm áp.
Sau khi kinh ngạc qua đi, thanh niên lại hơi vui mừng, liếc mắt nhìn về phía
dòng sông thời gian đang sôi trào kia, nhìn những sợi dây vận mệnh rắc rối và
phức tạp bên trong dòng sông thời gian kia.
“Thú vị, ý chỉ của một kẻ phàm phu mà lại làm nhiễu loạn vận mệnh của tất cả
thần linh Vĩnh Hằng, khiến cho tương lai của tất cả chúng ta đều biến hóa.”
Thanh niên văn nhược đưa mắt nhìn vào nơi nào đó trong phàm giới: “Nhân
hoàng dưới phàm giới, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Lại muốn làm cái gì?”
Hắn muốn dòm ngó vận mệnh của người kia trong dòng sông thời gian.
Nhưng mà hắn thất bại.
Nhân hoàng Thần Châu, hội tụ ý chí của mấy tỷ người, không phải hắn có thể
thăm dò.
Huống hồ ngoài thứ đó ra, còn có mấy tồn tại Vĩnh Hằng mạnh mẽ đang trấn áp
và che đậy.
Táng Thiên, Lê Tham, Thánh hoàng đời thứ ba, Chúc Quang âm, còn cả Thái
Sơ Huyền Nữ…
Nghĩ đến Thái Sơ Huyền Nữ, thanh niên lại híp mắt suy tư.
Mà lúc này, bên trong nơi trung tâm của sao Thiên Tịnh, bản thể của Thần Tịnh
Ly đang run lẩy bẩy.
Vô tận phẫn nộ, còn cả sợ hãi và tuyệt vọng, tất cả đều đang tràn ngập trong tâm
linh của nàng.
Hay cho một ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’!
Lại nhảy ra gây sự vào lúc này.
Đúng lúc này, thanh niên văn nhược lại ném ánh mắt về phía trung tâm của sao
Thiên Tịnh.
Hắn khẽ mỉm cười: “Còn chưa suy nghĩ kỹ càng? Hoặc là đang chờ đợi biến
cố? Ngươi đã đắc tội với các thần, một cái Thần Phổ Chiếu là không thể cứu
được ngươi. Giao ra đây đi, đó vốn không phải đồ của ngươi, tội gì phải ôm nó
chịu chết?”
Thanh niên lại chỉ chỉ ra bên ngoài: “Nhìn thấy không? Dòng sông thời gian
đang sôi trào, tương lai của vùng thế giới này càng ngày càng hỗn loạn, càng
ngày càng không thể suy đoán. Thời điểm này, không có bất kỳ Tổ thần nào sẽ
đưa mắt nhìn về phía ta.”
Thần Tịnh Ly nghe vậy, trái tim không khỏi lạnh lẽo như băng.
Nàng không cho phép cái tồn tại khiến người buồn nôn này cướp đoạt căn cơ
quá khứ, và là thứ giúp nàng đặt chân trong tương lai.
Nhưng giờ phút này, nàng quả thực là đã rơi vào bước đường cùng.
‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ đang phá giải từng cái cấm chế bên ngoài sao
Thiên Tịnh.
Trong vòng hai tháng tiếp theo, nếu nàng không cứu viện thì Thần Tịnh Ly nàng
có thể sẽ mất đi tất cả mọi thứ.
Cùng lúc đó, tại một ngôi sao sáng ngời ở phía bắc bầu trời, soi sáng toàn bộ địa
vực Trung Thổ.
Ba vị nữ thần cao gần 600 trượng, ung dung hoa quý, phong thái yểu điệu đang
ngồi khoanh chân theo phương vị tam tài ở trong một tòa điện phủ bạch ngọc
hùng vĩ.
Một cái thần khí có hình dạng như la bàn to khoảng trăm trượng đang trôi nổi
trên đỉnh đầu của ba người bọn họ.
Cái thần khí này đang xoay tròn, buông xuống hàng ngàn hàng vạn phù văn kỳ
dị và linh khí màu vàng.
Mà tại nơi trung ương của bọn họ, lại là một mảnh mai rùa Huyền Quy màu
đen.
Mai rùa đang không ngừng rạn nứt dưới sự thiêu đốt của một ngọn lửa màu
vàng.
Nhưng trong khoảnh khắc này, vẻ mặt của ba vị nữ thần chợt biến đổi, từng
người đều phun máu tươi, rơi vào trên mai rùa kia.
Cùng lúc đó, một luồng lực lượng vận mệnh và thời gian vô cùng cuồng bạo
chợt bùng nổ quanh ba người bọn họ, xé nát và phá hủy tất cả mọi thứ chung
quanh.
Cảnh này khiến cho hai mươi mấy vị thần linh Vĩnh Hằng đang chờ đợi ở ngoại
cung điện đều ngưng trọng.
Bọn họ đồng loạt nhìn vào nơi sâu xa trong cung điện.
Tất cả cấm chế và trận pháp khủng bố ở nơi này cũng không ngăn cản được ánh
mắt của bọn họ.
Ba vị nữ thần phun máu xong, thân thể hơi co giật vài cái, giống như là đau đớn
đến cực điểm. Mãi đến tận nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ mới khôi phục như cũ.
Một vị nhiều tuổi nhất trong đó nhíu mày một cái.
Nàng hơi do dự, nhưng vẫn không ngăn cản những ánh mắt ở bên ngoài kia, mà
là trực tiếp cúi người, suy tư nhìn mai rùa Huyền Quy trước mắt.
Cái mai rùa lấy từ Huyền Quy nhất phẩm này đã bị lực lượng vận mệnh và thời
gian tàn phá không ra hình dạng gì, đại đa số đều vỡ thành mảnh vụn chỉ nhỏ
bằng móng tay, chỉ có một bộ phận cực nhỏ là hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, thần lực của nàng vẫn giúp nàng nhìn thấy một chút dấu vết của vận
mệnh ở trong đó.
Nàng vung tay áo mở cửa điện, nhìn về phía đám thần linh mạnh mẽ đang chờ ở
ngoài cửa.
Đây quả thực là một đám tồn tại mạnh mẽ nhất vùng thế giới này, thần lực của
bọn họ soi sáng bốn phương; thần khu của bọn họ vĩ đại như núi, hầu có thể
chạm đỉnh cái cung điện ngàn trượng này.
Vị nữ thần nhiều tuổi nhất quét mắt nhìn những thần linh Vinh Hằng này một
chút, sau đó lại khẽ than thở một tiếng: “Có mấy người trong số các ngươi cũng
đang ngăn cản ba người chúng ta dòm ngó tương lai. Trong mắt của các ngươi,
lợi ích của cá nhân vĩnh viễn vượt qua tất cả.”
Những thần linh kia nghe vậy thì nhìn nhau một chút, vẻ mặt của tất cả đều bình
tĩnh như thường.
“Tương lai của chúng ta là một mảnh hỗn độn không rõ, khó có thể suy đoán.”
Nữ thần nhiều tuổi kia lại phát ra một tiếng thở dài: “Ta chỉ có thể nhìn thấy,
dòng sông thời gian sôi trào, có thể liên quan với vị Nhân hoàng dưới phàm giới
kia. Việc hắn chuyện bị làm, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta, khiến
cho vận mệnh của chúng ta phát sinh biến hóa…”
Nàng còn chưa nói hết lời, những thần linh bên ngoài cung điện đã biến mất,
không còn hình bóng.
Tương ứng với đó là, mấy chục ngôi sao trên vùng trời này bắt đầu tỏa sáng
lóng lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK