Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Sở Hi Thanh đi dọc theo con đường lát đá cẩm thạch, đi được
khoảng hai mươi dặm thì không thể không dừng lại.
Phía trước bọn họ là một khe sâu cực lớn.
Cái khe này sâu không thấy đáy, phía dưới là một mảnh đen xì, không nhìn thấy
gì cả.
Mấu chốt là không biết nó rộng đến bao nhiêu, mười dặm phía trước đều là mây
mù, không nhìn rõ tình hình bên đối diện.
Bọn họ cũng không nhận ra cái khe sâu này dài bao nhiêu, nhìn từ đông sang
tây mà vẫn không nhìn thấy phần cuối.
Nói chung là cái khe này vắt ngang trước mặt bọn họ, tựa như là lạch trời, khó
có thể vượt qua.
Mấy người đi trước bọn họ như Vô Thượng huyền tông và Hiên Viên phần đều
bị chặn lại ở đây.
Trước khe sâu cũng có một cái ‘Thần Ngao Tán Nhân’.
Sau khi Sở Hi Thanh nhìn thấy vị này, trong lòng lại sinh ra cảm giác quen
thuộc.
Cảm giác vị này giống như NPC trong trò chơi, đi đâu cũng có thể nhìn thấy.
Sau đó hắn hơi nhướng mày, hạ xuống ở cách Hồ Tâm Mị khoảng hai mươi
trượng.
Hắn không thể không dừng lại.
Bên dưới khe sâu này ẩn giấu một luồng khí tức cực kỳ ác liệt, khiến cho mi
tâm của hắn đau nhói.
Đây là Thái Thượng Thông Thần đang cảnh báo, bên trong cái khe này cất giấu
một sự vật cực kỳ nguy hiểm.
Sở Hi Thanh cúi đầu quan sát một lúc, lại không nhìn ra cái gì cả, chỉ phát hiện
vách khe trơn nhẵn tựa như bị đao kiếm gọt.
Đại Hắc Thiên – Nhật Già La đi ở phía sau cũng dừng lại ở đây.
Khi tất cả mọi người tụ tập ở trước khe sâu, vị Thần Ngao Tán Nhân kia liền
mở mắt ra.
Vị này phất tay áo một cái, nghĩ hóa ra một con hạc trắng cực lớn, bay qua bờ
bắc của khe sâu.
“Đây là cửa ải thứ ba, chính là một vết kiếm của Kiếm Thần – Bạch Đế tử đã để
lại trong trận đại chiến Thần Hoang, nó hóa thành một lạch trời kéo dài 700
dặm. Ta đã chuyển nó đến nơi này, chỉ có người vượt qua khe sâu này, mới có
năng lực kế thừa y bát của Lệ mỗ.”
Khi Thần Ngao Tán Nhân nói đến đây, con hạc trắng kia đã bay được hơn nửa
dặm.
Khoảnh khắc này, con hạc trắng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thân thể của nó
hóa thành hư ảo, tiêu tan trong vô hình.
Thần Ngao Tán Nhân chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn mọi người ở đây.
“Chú ý, bên trong khe sâu chẳng những có kiếm ý của Bạch Đế tử, mà còn có
lực lượng Pháp lệnh ngôn linh, cực kỳ nguy hiểm. Cần phải có pháp thuật đặc
biệt, hoặc là thiên phú huyết mạch đặc biệt thì mới có thể vượt qua. Nếu như
các ngươi không nắm chắc, vẫn có thể biết khó mà lui. Ngoài ra, phần thưởng
của cửa ải thứ hai và thứ ba đều ở bờ bên kia. Nếu như các ngươi muốn rời khỏi
tiên cung bây giờ, cũng có thể lấy phần thưởng của cửa ải thứ hai.”
Mấy người Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.
Con hạc trắng kia dù là pháp thuật nghĩ hóa ra, nhưng khí tức của nó rất mạnh
mẽ, tương đương với võ tu tứ phẩm, hơn nữa hình thần đầy đủ, bên trong có ẩn
chứa thiên quy.
Võ tu tứ phẩm bình thường, chỉ sợ không phải đối thủ của con hạc vừa rồi.
Nó chỉ bay được hơn nửa dặm, lại bị kiếm ý trong khe sâu tiêu diệt trong vô
hình.
“Kiếm ý thật lợi hại!” Sở Hi Thanh nhướng mày nói: “Quả thực là cực cảnh của
kiếm đạo, chỉ sợ nơi này thật sự là một vết kiếm của Bạch Đế tử.”
Bạch Đế tử được xưng là Vạn kiếm chi chủ.
Trong truyền thuyết, pháp môn căn bản của hắn chính là Kiếm đạo, ngưng tụ tất
cả các loại Thiên quy đạo luật có quan hệ với kiếm.
Nắm giữ các loại lực lượng có liên quan đến Kiếm đạo như Trảm, Tiệt, Tru, Sát,
Chiến. Cũng là một trong mấy vị thần linh mạnh mẽ nhất thiên địa.
Có người nói, thế gian này có Bạch Đế tử, rồi mới có Kiếm đạo.
Chu Lương Thần cũng sợ hãi: “Cái này phải vượt qua thế nào?”
Tu vị của hắn còn không bằng con hạc trắng kia, chỉ sợ gặp kiếm ý này tất chết.
“Pháp thuật đặc biệt?”
Kiếm Tàng Phong xoa cằm, suy tư giây lát: “Là có quan hệ với hai môn pháp
thuật Nhất Ngữ Thành Châm và Thiên Phạt Lôi Bạo chứ? Chỉ là không biết là
nên dùng như thế nào? Mạnh mẽ xông qua hẳn là không được. . .”
Kiếm Tàng Phong chỉ chỉ về phía đối diện: “Nếu nơi này thật sự là vết kiếm của
Bạch Đế tử, như vậy Trì Xích Thiên Nhai của ta sẽ không có hiệu quả, nhiều
nhất chỉ có rút ngắn khoảng cách đến bờ bên kia về còn năm mươi trượng.”
“Còn nữa, kiếm ý nơi này chủ yếu xung kích vào nguyên thần, vì vậy Bình
Thiên Kiếm của ta không có nhiều tác dụng. Dù rút ngắn khoảng cách, chúng ta
cũng không thể đi qua, không thể đề phòng được kiếm ý. Cửa ải này. . . có chút
khó khăn. . . “
Một mình hắn đi qua thì không khó, khó là phải đưa một đám người đi qua.
Nói chính xác hơn, khó ở đây là chỉ Chu Lương Thần và tiểu Huyền Vũ.
Trừ phi cao thủ thần bí kia ra tay, trừ phi Kế Tiễn Tiễn sử dụng hết khả năng.
Sau trận chiến trong mây mù vừa rồi, trong lòng Kiếm Tàng Phong cũng rất
nghi ngờ và khó hiểu.
Cao thủ thần bí giết chết hai cao thủ nhị phẩm kia, rốt cuộc là ai? Có phải người
trong đội ngũ của bọn họ hay không?
Nếu như ở trong đội ngũ của bọn họ, như vậy người này là ai?
Là Kế Tiễn Tiễn? Hay alf Lục Loạn Ly?
Luôn không có khả năng là Sở Vân Vân. . .
Về phần Chu Lương Thần thì lại càng không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK