Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng một đại hán đeo mặt nạ bằng đồng xanh đã đứng chờ Lý Thương ở phía
này.
Người này nhảy lên trời, thanh trường thương trong tay đột nhiên nện xuống,
khóa tất cả đường đi của Lý Thương.
Độc Tí Đao – Lý Thương nhận ra người đeo mặt nạ này, chính là đàn chủ Ngụy
Dương của đàn chữ Dương Tây Sơn Đường.
Trận chiến trong Văn gia bảo ngày hôm qua, người này lấy sức một mình, áp
chê bảy vị võ tu thất phẩm, rồi tiêu diệt từng người một.
Sức chiến đấu mà người này vừa thể hiện, thì lại còn mạnh hơn hôm qua.
Khi một thương kia nện đến, tựa như một con cự lang ngửa mặt lên trời mà thét
dài, ý đồ muốn thôn thiên! Phải nuốt chửng Lý Thương mới thôi.
Đây rõ ràng là Cực chiêu – Phệ Nhật của Thần Sách Đô ở phương bắc, thức cực
chiêu này do Bá Võ Vương sáng tạo, phối hợp với chiến đồ Dạ Lang Thôn Nhật
độc nhất vô nhị của Thần Sách Đo, có thể phát huy sức chiến đấu vượt qua bản
thân một cấp.
Độc Tí Đao – Lý Thương ngơ ngác, trường đao của hắn chắn ở phía trước, đồng
thời bóng người đột nhiên lùi về phía sau với một góc độ khó tin, tốc độ cực
nhanh.
Theo một tiếng ‘cheng’ vang lên, cánh tay phải và trường đao của Lý Thương
đã bị trường thương của đối phương đánh tan, thế thương kia vẫn còn chưa hết
lực, liền cắt một vết thương dài ba tấc trên mặt Lý Thương.
Lúc này, hắn muốn lắc mình đi về phía tây, nhưng bên này cũng có một luồng
kiếm ý đang khóa chặt hắn.
Đó là Lý Thần Sơn, lúc này hắn đang đứng ở trên lan can cửa sổ phía đông, sẵn
sàng nghênh đón địch. Đồng thời quát to một tiếng, rung động mấy dặm: “Tây
Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang làm việc, người không liên quan cút cho ta.”
Phía bắc thì là hai thiếu nữ, một người trong đó mặc quần lụa mỏng có thêu hoa
hồng, dung mạo rất xinh đẹp.
Chính là Lục Loạn Ly.
Tuy rằng nữ tử này chỉ có tu vị bát phẩm hạ, nhưng không biết vì sao mà Lý
Thương có cảm giác nữ tử này còn nguy hiểm hơn cả hai tên kia.
Một người khác thì có dung mạo thanh tú, ăn mặc áo xanh mộc mạc, tay cầm
song đao, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Sự chú ý của hắn lại bị hấp dẫn bởi bóng dáng của thiếu niên từ phía nam.
Người này dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn tuấn dật, có một đôi mắt
phượng hẹp dài khiến người ta khó quên, đáy mắt còn bao hàm vài phần ý cười.
Da thịt của hắn trắng nõn đến gần như trong suốt, không có chút màu máu nào,
dáng vẻ ốm yếu như gió thổi là ngã.
Độc Tí Đao – Lý Thương nhìn thấy người này, trái tim không chịu nổi mà bắt
đầu run sợ: “Sở Hi Thanh!”
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt ngưng trọng lạnh lùng: “Xin hỏi Sở đường chủ,
Lý mỗ đã đắc tội với ngươi ở nơi nào? Mà lại không để ý đến quy củ giang hồ,
vây giết Lý mỗ ở trước mặt mọi người?”
Trong lòng Lý Thương lại rất lo lắng, bên trong Thương Long cư này còn có rất
nhiều hộ vệ của hắn, còn có một võ tu lục phẩm mà hắn dùng lương cao mời về,
nhưng vì sao không có động tĩnh gì?
Một chớp mắt tiếp theo, sắc mặt hắn đã chuyển qua màu trắng bệch.
Hắn cảm ứng được một đạo khí cơ từ bên trong nhảy ra, sau đó bỏ chạy về
phương xa.
Tên kia cầm nhiều tiền bạc và đan dược của hắn như vậy, giờ lại lâm trận bỏ
chạy. . .
Không chỉ người này, mà còn có mấy võ tu thất phẩm cũng chạy, tất cả đều
chạy tán loạn ra bốn phương tám hướng.
Sở Hi Thanh thấy thế thì mở miệng cười một tiếng: “Cũng khó trách người khác
muốn trốn, các hạ còn làm ra chuyện như ném thi thể của lôi thủ cho chó ăn, trừ
khi là kẻ không có não, bằng không thì sẽ không ai bán mạng cho các hạ đâu.”
Sau đó, ánh mắt hắn co lại, hiện ra vài phần kỳ dị: “Thật ra thì ta cũng muốn
biết, ngươi đã đắc tội với ta ở đâu, vì sao lại chột dạ như vậy? Vừa nhìn thấy ta
đã muốn bỏ trốn rồi?”
Sắc mặt Lý Thương trắng bệch như tờ giấy, lại giả vờ bình tĩnh: “Chuyện cười!
Ngươi dùng đao ý chém nguyên thần của ta, rõ ràng là không có ý tốt. Nếu như
ta không trốn, vậy ở lại chờ chết sao?”
Sở Hi Thanh lại không tin, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thương một lát, sau đó
thu hồi lòng tò mò.
“Quên đi, mặc kệ ngươi đắc tội ta ở nơi nào cũng vậy, động thủ!”
Mặc kệ là chuyện gì thì cũng không quan trọng. Chỉ vì người này chắc chắn
phải chết!
Không cần thiết phải để ý đến một kẻ đã chết!
Trong khoảnh khắc này, kiếm của Lý Thần Sơn, thương của Ngụy Dương, song
đao của Lưu Nhược Hi, đồng loạt đánh về phía Lý Thương.
Lục Loạn Ly không có ra tay, nàng chỉ dùng một luồng đao ý như ảo mộng của
mình để che đậy cảm ứng của Lý Thương.
Lý Thương cố gắng đón đỡ né tránh.
Mà ngay hai mươi cái hô hấp sau, bóng người của Lý Thương đã bị ba người
kia ép đến trước người Sở Hi Thanh.
Sặc!
Đây là tiếng trường đao của Sở Hi Thanh ra khỏi vỏ.
Hắn dùng thanh Thiền Dực đao ma văn dự bị, thân đao nhẹ nhàng, tốc độ đao
lại nhanh đến kinh người.
Nó hóa thành một luồng ánh sáng trắng, chặt đứt cổ của Lý Thương.
Đầu của Lý Thương bay lên trời, lại bị Sở Hi Thanh tiện tay chém vào trong
Thương Long cư.
Sau đó, hắn đi đến bên lan can, lạnh lùng nhìn đám người đang xem náo nhiệt ở
bên dưới.
“Đây chính là kết cục khi phi tàng cho tặc phỉ! Từ hôm nay trở đi, bất cứ người
nào dám cấu kết và phi tang cho đám tặc phỉ của Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ
ở Tây Sơn, thì Sở mỗ sẽ diệt toàn tộc hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK