Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thành Vọng An, bầu không khí trong toàn bộ đại nội đều rất ngột ngạt và
lạnh lẽo.
Từ phi tần thái giám, cho đến cung nữ nội thị, tất cả đều kẹp chặt đuôi, cẩn thận
từng li từng tí.
Bọn họ không chỉ không dám nói chuyện, mà ngay cả hô hấp cũng không có âm
thanh, lúc cất bước càng là nơm nớp lo sợ.
Sắc mặt của mọi người thì đều trắng bệch như tờ giấy, ngậm lấy khủng hoảng
và căng thẳng.
Bọn họ đều cảm ứng được hơi thở máu tanh từ bên trong ‘Chính Hòa điện’.
Ngày hôm qua, bầu không khí trong hoàng cung vẫn rất nhẹ nhàng, bầu trời
trong xanh, mọi việc đều an lành.
Mãi đến tận bảy canh giờ trước, tình hình đã phát sinh biến hóa.
Trong ‘Chính Hòa điện’ lan ra cương lực hùng vĩ, không chỉ làm tòa đại điện
nát vụn, mà còn làm gạch đá cẩm thạch ở chung quanh vỡ thành bột mịn, mùi
máu tanh truyền ra làm người ta buồn nôn.
Tất cả cung nữ và nội thị ở quanh đó đều không sống sót.
Hầu như tất cả mọi người đều đoán được, đây là bệ hạ nghe được tin dữ nào đó,
hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó không tốt với Đại Ninh.
Bắt đầu từ khi Lý Trường Sinh xông vào hoàng cung ở mấy năm trước, những
chuyện tương tự thường xuyên phát sinh, công việc hầu hạ bệ hạ càng ngày
càng nguy hiểm.
Mà bên trong bãi phế tích của ‘Chính Hòa điện’, sắc mặt Kiến Nguyên đế cũng
trắng bệch như tờ giấy, trong mắt hắn không chỉ ngậm lấy giận dữ và hận thù,
mà còn có một tia hồi hộp và căng thẳng.
Tin tức từ tinh không vô ngần làm cho hắn tức giận không thôi, lại hoảng sợ
thất thố.
-Mộc Kiếm Tiên đang ngưng tụ sao Nam Cực mới, khả năng thành công là rất
cao.
-Ba người Vũ Liệt thiên vương Minh Thiên Thu cũng đang ngưng tụ một hành
tinh mới, ánh sao của bọn họ ở Nam Thiên càng ngày càng sáng ngời.
-Sở Hi Thanh biểu hiện năng lực âm dương một thể tại Chiến Phong giới.
-Tư Hoàng Tuyền đã kế thừa lực lượng của mẫu thân, trở thành một Minh
Hoàng mới trong thiên địa, là ‘m Linh chi chủ’ của nhân tộc.
-Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Tố Y đã thành công đăng thần. Dưới sự trợ
giúp của Thánh hoàng đời thứ ba, đã luyện hóa được bộ phận thần nguyên của
âm Thần – Nguyệt Hi và Băng Thần – Huyền Đế, trở thành một thần linh mạnh
mẽ có tư cách vấn đỉnh đế quân.
Mỗi một tin tức đều là tin dữ đối với hắn.
Dù chỉ là một chuyện thôi, cũng là một đòn nặng nề với quốc vận Đại Ninh.
Mà bây giờ, những tin dữ này lại tụ tập lại với nhau.
Những thứ này đều là do Sở Hi Thanh trù tính?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Cái thằng nhãi ranh kia, lẽ nào thật sự có thể lật trời?
Đại chủ tế Nguyệt Hinh cũng là sắc mặt tái nhợt.
Là đại tế ti được âm Thần tin tưởng nhất, Nguyệt Hinh có thể cảm ứng được lửa
giận của âm Thần.
Thần ý cuồng bạo của thần thượng đang trùng kích ý thức hải của tất cả chủ tế
và đại chủ tế, khiến cho bọn họ đau đớn không thôi.
Nàng còn phải phân tâm để an ủi Kiến Nguyên đế.
“Bệ hạ chớ lo lắng!”
Nguyệt Hinh ngẩng đầu nhìn tinh không, giọng nói vô cùng kiên định: “Thần
thượng chắc chắn sẽ không chi pháp tên nghịch thần kia sống sót trở về phàm
giới! Hơn nữa hoàng thống của triều Đại Luật đều phụ thuộc vào tên nghịch
thần kia. Hôm nay hắn chắc chắn phải chết! Bệ hạ chỉ cần kiên trì chờ đợi tin
tức là được!”
Kiến Nguyên đế bình tĩnh nhìn nàng: “Trẫm nhớ là ngày hôm qua, đại chủ tế
cũng tự tin như vậy.”
Cái nữ nhân ngu xuẩn này căn bản là không hiểu rõ tình hình.
Tình huống bây giờ, dù Sở Hi Thanh ngã xuống, vậy quốc vận của Đại Ninh
cũng không còn.
Dù triều Đại Luật diệt vong, mấy người Vấn Tố Y, Mộc Kiếm Tiên, Thánh
hoàng đời thứ ba cũng sẽ kết thúc quốc vận của Đại Ninh.
Sắc mặt Nguyệt Hinh lại hơi cứng đờ.
Một ngày trước nàng cũng tràn đầy tự tin như vậy, cho rằng Tư Hoàng Tuyền
nhất định sẽ thất bại, Sở Hi Thanh nhất định sẽ chết ở vực ngoại.
Mà bây giờ…
“Lẽ nào bệ hạ đang trách ta?”
Nguyệt Hinh lại cười gằn một tiếng: “Kẻ để cho Sở Hi Thanh trưởng thành,
cuối cùng nuôi hổ thành hoàn, lẽ nào không phải bệ hạ?”
Sắc mặt Kiến Nguyên đế càng khó coi hơn.
Khi ở quận Tú Thủy, Sở Hi Thanh đã mượn hệ thống Cẩm y vệ để trưởng
thành, lấy không ít tài nguyên từ triều đình.
Sau đó thái sư lại can ngăn, làm cho hắn bỏ qua cơ hội cuối cùng để gạt bỏ
thằng nhãi ranh này.
Nếu biết có ngày hôm nay, dù hắn không chết không thôi với Vô Tướng thần
tông, liều mạng hao tổn quốc vận, thì cũng sẽ dốc hết sức lực để giết chết Sở Hi
Thanh.
Kiến Nguyên đế không thể làm gì thái sư Độc Cô Thủ, nhưng một năm trước đã
hạ lệnh thanh tẩy Địa nha Cẩm y vệ.
Đáng tiếc là tên họ Tào kia đã chạy đi nương nhờ Đại Luật, hơn nữa còn thay
tên đổi họ, triều đình nhất thời không tìm được.
Bằng không hắn nhất định chém kẻ này thành muôn mảnh!
Nguyệt Hinh thấy Kiến Nguyên đế yên lặng không nói, lại cười trào phúng: “Bệ
hạ không ngại nghĩ thoáng một chút, đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt
với ngươi. Từ nay về sau, các thần sẽ càng chán ghét và căm hận tên kia hơn,
giang sơn Đại Ninh của ngươi càng vững như bàn thạch.”
Nội tâm của Kiến Nguyên đế hơi động.
Hắn ý thức được, cục diện này rất có thể sẽ thành sự thật.
Các thần càng kiêng kỵ Sở Hi Thanh, càng không cho phép Đại Luật thống nhất
Thần Châu.
Nhưng cái này cũng có nghĩa là Kiến Nguyên đế hắn và triều Đại Ninh sẽ trở
thành món đồ chơi và con rối của các thần.
Đây tựa như cũng không có gì không tốt?
Lúc trước, Nguyệt Hinh cũng từng hứa với hắn, sẽ cho hắn ‘trường sinh vĩnh
hằng’.
Kiến Nguyên đế hít thở thật sau, nắm chặt song quyền, áp chế những suy nghĩ
lung tung trong đầu.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài điện, giọng điệu trầm thấp: “Quốc sư Vũ Côn Luân
đâu? Hắn còn chưa trở về Vọng An? Lại gửi một đạo lệnh phù, để hắn đến yết
kiến.”
Ý giễu cợt trong mắt Nguyệt Hinh lại đậm hơn.
Sở Hi Thanh đã biểu diễn năng lực âm dương một thể tại Ma vực Chiến giới.
Con Chập Long kia còn có bao nhiêu trung thành với Kiến Nguyên đế và triều
Đại Ninh?

Lúc này, Vũ Côn Luân lại đang bị người chặn lại ở trên trời mây phía bắc thành
Vọng An.
Đó chính là muội muội Cơ Dương của Vũ Côn Luân.
Mây mù vờn quanh người đã che khuất chân thân của nàng, trước mặt Vũ Côn
Luân chỉ là một hóa thể.
Trên mặt Cơ Dương lại là vẻ giận không nhịn nổi, hai mắt trợn trừng trừng:
“Nếu ngươi biết Sở Hi Thanh đã có thể âm dương một thể, chẳng lẽ còn muốn
đi về làm cái quốc sư kia? Đi phụ tá tên hôn quân kia?”
Vũ Côn Luân lại yên lặng không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn tinh không vô ngần.
Hắn đúng là không ngờ được, lại còn có loại phương pháp này.
Mượn lực lượng của Thần Khế thiên bi, lấy Hỗn Độn chi pháp làm môi giới,
hoàn thành âm dương một thể.
Vì vậy, hơn ngàn năm qua mình rốt cuộc đang làm gì? Thì ra tất cả đều là vô ích
sao? Quả thực là không có chút ý nghĩa nào.
Không! Vẫn có chút ý nghĩa.
Ít nhất hắn cũng hấp dẫn một chút ánh mắt thay cho vị Nhân hoàng bệ hạ kia.
Chỉ là … Trí Tẩu ơi Trí Tẩu, ngươi lại đặt ta ở nơi nào?
Chập Long nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười khổ.
Cơ Dương thì lại chỉ hận không thể nện cho huynh trưởng một búa, nhìn xem có
thể gõ cho tên ngu dốt này tỉnh ra không.
Người này quả thực là mất não.
“Chẳng lẽ ngươi không biết, hôm qua Kiến Nguyên đế cố tình đẩy ngươi đi,
chính là để gặp mặt và trao đổi với sứ giả của âm Thần? Cái tên hôn quân kia đã
dao động rồi. Nếu như các thần đồng ý hứa hẹn với hắn, hắn nhất định sẽ ruồng
bỏ ngươi.”
Vẻ mặt và giọng nói của Cơ Dương đều rất nghiêm túc: “Ngươi tỉnh lại cho ta!
Sở Hi Thanh mới là người được Thánh hoàng đời thứ ba và Táng Thiên, Mộc
Kiếm Tiên lựa chọn làm Thánh hoàng đời tiếp theo! Hắn có thiên tư, lại biết
làm người, hắn có nhân đức, có mưu lược, có dũng khí… tất cả đều hơn tên hôn
quân kia gấp trăm lần!’
“Ta lại không cảm thấy như vậy.”
Chập Long cúi đầu, lạnh nhạt nhìn nhau với Cơ Dương: “Ta không muốn ra tay
với ngươi. Ta nói một lần cuối cùng, tránh ra cho ta!”
Tất cả đều đã muộn, đã muộn…
Bắt đầu từ thời khắc cha mẹ Sở Hi Thanh tử vong, hắn đã không thể quay đầu
lại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK