“Thần Ý Đao Tâm? Không, đây là thức thứ hai của Thần Ý Xúc Tử Đao, Thần
Tâm Vô Lượng!”
Khi nguyên thần của Sở Như Lai bị chém một đao, lập tức cảm thấy không ổn.
Cảm giác nguy cơ như những chiếc kim châm, làm cho nguyên thần của hắn
đau nhói.
Sở Hi Thanh đã học được thức thứ hai của Thần Ý Xúc Tử Đao, Thần Tâm Vô
Lượng!
Điều này sao có thể?
Không đúng!
Sở Hi Thanh đang thể hiện tu vị nhị phẩm thượng, học xong Thần Tâm Vô
Lượng cũng không có gì đáng kinh ngạc, đúng không?
Kiếm khí của mười hai Vân Hải kiếm khôi lại chém đến.
Thần Phong Đoạn Ma Kiếm bạo phát đến cực hạn, niêm phong ý thức hải của
Sở Như Lai, cắt đứt vòng tuần hoàn chân nguyên của hắn.
Thanh Đoạn Phong đao của Lục Loạn Ly đã chém vào trong ngực của hắn, đâm
vào trái tim của hắn.
Trên lưỡi đao nhất thời tuôn ra vô số đao gió, xoắn nát tất cả mọi thứ trong cơ
thể hắn.
Đoạn Phong đao, nguyên danh là Đoạn Phong kiếm, là một thần binh nửa bước
Siêu Phẩm trong tay Thần Ngao Tán Nhân.
Thần Ngao Tán Nhân đã cải tạo nó thành đao, rồi giao cho Lục Loạn Ly, bao
quát cả Thần Phong giáp nhất phẩm của hắn.
Sau khi đổi kiếm thành đao, Đoạn Phong đao rơi xuống còn nhất phẩm thượng,
nhưng uy lực của nó vẫn vượt qua đại đa số thần binh nhất phẩm.
Hàng ngàn hàng vạn đao gió va chạm, đấu đá lung tung trong cơ thể Sở Như
Lai, chặt đứt và chém nát tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn.
Sở Như Lai cực kỳ đau đớn.
Nhưng hắn biết, nguy cơ trí mạng nhất không phải là Lục Loạn Ly ở trước mắt.
Mà là Sở Hi Thanh vừa tru diệt không gian, lắc mình xuất hiện ở trước người
hắn!
“Rống!”
Sở Như Lai phát ra tiếng gầm như dã thú, nghiền ép tất cả chỗ nguyên khí còn
sót lại trong cơ thể.
Hai tay hắn nổi đầy gân xanh, chỉ chớp mắt đã phồng to gấp bốn lần.
Cái này làm cho lực lượng của hắn bạo phát đến cực hạn, không chỉ bỏ qua Lục
Loạn Ly, để Đoạn Phong đao thoát ly khỏi cơ thể, mà cũng bỏ qua cả 12 Vân
Hải kiếm khôi.
Sở Hi Thanh thì lại truy kích như hình với bóng, thanh Tu La Tru Ma đao bên
tay trái vẽ ra một ánh đao màu đỏ tươi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ đã không đến bảy bước!
Vị Vô Cực Đao Quân này không những tru diệt khoảng cách, mà còn tru diệt
một phần ý nghĩ trong đầu Sở Như Lai.
Tuy rằng Sở Như Lai đang thiêu đốt sinh meenhj, sử dụng bí thuật để bạo phát
đến cực hạn.
Nhưng cơ thể và nguyên thần đều bị trọng thương, khiến cho sức chiến đấu của
hắn bị ảnh hưởng cực lớn.
Đến khi Tu La Tru Ma đao chỉ cách mi tâm của hắn có một thước, Sở Như Lai
mới đột nhiên sinh ra ý nghĩ chống lại.
“Đừng hòng!”
Sở Như Lai muốn rách cả mí mắt, lập tức dốc hết tất cả.
“Sinh Sát Cùng Đoạt! Sát sát sát sát sát sát sát!”
Khi thi triển thức cực chiêu này, lực lượng của Sở Như Lai chợt được ngôi sao
Thất Sát chiếu rọi, kiếm trong tay thì lại hóa thành một mảnh ánh sáng màu
xanh, dùng một quỹ đạo khó mà tin nổi để chém về phía cổ Sở Hi Thanh.
Hắn đã không để ý đến tính mạng của mình, muốn lấy công đối công, lấy mạng
đổi mạng!
Cầu sống trong chỗ chết, hướng chết mà sinh!
Đây là Tru Thiên chi pháp và Vạn Sát chi pháp đối kháng!
Nhưng mà ánh kiếm màu xanh kia vừa lóe lên, cự thú Nhai Tí đầu rồng thân sài,
miệng ngậm chiến đao sau lưng Sở Hi Thanh lại phát ra một tiếng rống trầm
thấp.
Trong đầu Sở Như Lai lại nổ vang!
Đó là Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh, nó lại chém thẳng vào nơi sâu xa
trong nguyên thần của Sở Như Lai!
Ý thức hải của Sở Như Lai hoàn toàn cứng đờ, cũng mất đi sức phản phản, bỏ
mặc Tu La Tru Ma đao của Sở Hi Thanh chém vào mi tâm mình, bổ đôi đầu của
hắn, chém nứt nguyên thần của hắn.
Rầm!
Theo một mảnh sương máu phun ra, toàn bộ thân thể của Sở Như Lai bị chém
thành hai nửa.
“Thằng nhãi ranh!”
Sở Như Lai không thể tiếp thu kết quả này!
Tru Thiên đao ý kia vẫn luôn tru diệt tất cả của hắn.
Nhưng mà sinh mệnh lực mạnh mẽ của võ tu nhất phẩm vẫn còn đang chống đỡ
thân thể của hắn, mầm thịt đang sinh sôi ở miệng vết thương, cố gắng ghép hai
nửa thân thể lại với nhau, trục xuất Tru Thiên võ ý của Sở Hi Thanh ra ngoài.
Sở Như Lai lại biết đối phương sẽ không cho hắn cơ hội.
Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mắt với vẻ hận thù.
Sở Như Lai nhìn ngũ quan tuấn tú và cặp mắt phượng hẹp dài kia, sau đó bỗng
nhiên lại ý thức được cái gì.
Không đúng! Không thể nào, người này… hắn là … Sở Tranh!
Chẳng biết từ bao giờ mà mây đen đã bao phủ bầu trời, vô số lôi đình màu xanh
ẩn giấu trong tầng mây, phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Hai mắt Sở Như Lai trợn trừng trừng, hiện ra vẻ mặt khó mà tin nổi.
Cái thằng nhãi ranh này, hắn thế mà lại là Sở Tranh! Là con trai của Sở Phượng
Ca, là huyết mạch cuối cùng của trưởng phòng Sở gia, cũng là Sở Tranh bị hắn
tự tay chôn sống!
Cái thằng nhãi ranh này, hắn thật sự không chết!
Danh Sách Chương: