Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Thiên Hắc Ngục, Sở Hi Thanh nhìn Bạch Đế Tử đến gần với ánh mắt cực kỳ
ngưng trọng.
Đối phương vẫn chưa thể hiện ra địch ý, vì vậy Sở Hi Thanh không quay đầu bỏ
chạy ngay.
Dưới tình huống không thể rời khỏi Vô Thiên Hắc Ngục, có chạy cũng không
giải quyết được vấn đề.
Hơn nữa, nếu đối phương thật sự muốn giết hắn, như vậy đã có nhiều cơ hội ở
‘cung đài’.
Dù Bạch Đế Tử không thể giết chết hắn dưới mí mắt ba thần Táng Thiên, thì
cũng có thể khiến cho hoàn cảnh của hắn trở nên gay go hơn.
Sở Hi Thanh muốn biết, đối phương có ý đồ gì?
Vị Kiếm Thần này nhìn trúng thứ gì trên người mình?
Bạch Đế Tử lại đi thẳng vào vấn đề, hắn phất tay lên, một thanh trường kiếm
bình thường rơi vào tay.
Một luồng kiếm ý kinh khủng khóa chặt lấy Sở Hi Thanh.
“Rút đao đi! Ta muốn nhìn đao pháp của Huyết Nhai Đao Quân, và cả đao đạo
do ngươi nghiên cứu và sáng chế ra.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhướng mày lên.
Bạch Đế Tử muốn xem đao đạo của hắn? Đối phương cảm thấy hứng thú với
Nhai Tí Đao?
Từ sự tích của đối phương, có thể thấy người này là một kẻ cuồng võ đạo.
Sau đó, Sở Hi Thanh cũng rút Huyết Nhai thần đao bên hông ra.
Trong mắt hắn cũng hiện ra màu đỏ tươi: “Không ngờ hôm nay có thể lĩnh giáo
kiếm của Kiếm Thần, thực sự là rất vinh hạnh. Nhân tộc Sở Hi Thanh, kính xin
chỉ giáo!”
Dù đối phương là Kiếm Thần, là tồn tại có thể sánh với Tổ thần.
Nhưng Sở Hi Thanh không thiếu dũng khí rút đao với bất kỳ người và thần nào.
Đối phương có mạnh hơn nữa, kết quả cũng chỉ là chết một lần mà thôi, sợ cái
trứng.
Bạch Đế Tử nhếch miệng cười: “Xin mời!”
Hắn thân là một trong những thần linh mạnh mẽ nhất, sẽ không ra tay trước với
Sở Hi Thanh.
Thanh Long Tinh Quân ở bên cạnh thì hơi khó hiểu.
Hắn vốn cho rằng Bạch Đế Tử đến lấy mạng Sở Hi Thanh.
Nhưng bây giờ xem ra, đối phương lại có mục đích khác.
Kiếm Thần? Đao pháp? Đao đạo?
Khi hắn tự phong ấn, tuy cũng có đao có kiếm, nhưng không có cách nói đao
pháp và đao đạo gì cả.
Lúc này, Thanh Long Tinh Quân bỗng nhiên quật đuôi về một góc tối ở gần đó.
Trong nháy mắt, phong lôi khuấy động, thần lực dâng trào.
Nơi đuôi rồng đi qua, tiếng nổ rung trời.
Đó là hai con Thần nghiệt đến gần, chúng bị đuôi của Thanh Long Tinh Quân
đánh thành tro bụi.
Dù sao hắn cũng là một trong những đế quân, là kẻ đứng đầu tứ linh.
Tuy rằng chỉ là một thân thể bằng gỗ, nhưng vẫn có thể giết chết mấy con Thần
nghiệt đã mấy lý trí này.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, Thanh Long Tinh Quân lại hơi nhướng mày.
Hắn cảm ứng được hai con Thần nghiệt vừa bị hắn đánh thành tro bụi kia, lại
bắt đầu hội tụ và phục sinh trong bùn đất.
“Uế khí?”
Thanh Long Tinh Quân không khỏi hít một hơi.
Một trận cuồng phong xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, thổi hai con Thần nghiệt
đang phục sinh kia đi rất xa.
Thanh Long Tinh Quân cảm ứng được rất nhiều khí tức bẩn thỉu, thô bạo, hỗn
loạn đang tụ tập về phía bên này.
Hắn lại không để ý lắm, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào hai người Sở Hi Thanh
và Bạch Đế Tử.
Những Thần nghiệt kia đúng là rất nguy hiểm, nhất là khi chúng tụ tập lại với
nhau.
Dưới uế khí vô cùng vô tận ủng hộ, chúng có thể mài chết bất kỳ thần linh
thượng vị nào.
Nhưng mấy người nơi này đều là cường giả, Thanh Long Tinh Quân cho rằng
chúng tạm thời không tạo thành uy hiếp.
“Tiểu cô nương, pháp lực của ngươi có thể chống đỡ chứ?”
“Miễn cưỡng!” Lục Loạn Ly tiếp tục bắt quyết, ngẩng đầu nói: “Chống đỡ ba
ngày ba đêm cũng không có vấn đề.”
Nàng hiểu ý của Thanh Long Tinh Quân.
Vị đế quân này rõ ràng là hứng thú với trận chiến trước mắt.
Pháp lực của Lục Loạn Ly thật ra không đủ.
Nhưng bản thân Thanh Long Tinh Quân chính là Chân Linh trong top 3 của
thiên quy Sinh Mệnh, nguyên lực bản thân sinh sôi không ngừng, nếu không
chiến đấu thì tiêu hao nhỏ.
Ngoài ra Sở Hi Thanh cũng đang giúp đỡ.
Cái tên bại hoại này vẫn ‘mượn’ thiên quy Sinh Mệnh từ chỗ Nam Cực Tinh
Quân.
Từ sau khi Mộc Long tự bạo, Sở Hi Thanh vẫn luôn ‘mượn’, không trả lại.
Vị Nam Cực Tinh Quân kia không giống như âm Thần, không thể cắt đứt trạng
thái ‘mượn’ này.
Khi một người một rồng nói chuyện, ánh mắt Sở Hi Thanh lại càng ngày càng
ngưng trọng.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, ‘Huyết Nhai trọng đồng’ và ‘Thần Chiến chi đồng’
của Sở Hi Thanh đều mất hiệu lực.
Sở Hi Thanh không nhìn thấy bất kỳ sơ hở nào trên người Bạch Đế Tử, cũng
không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nhân quả báo ứng nào trên người hắn.
Trong mắt Sở Hi Thanh, người này tuy có khí tức cực kỳ ác liệt, tựa như bảo
kiếm ra khỏi vỏ, nhưng quanh người hắn lại như một mảnh bóng tối sâu không
lường được, với lại còn đang liên tục nuốt chửng mọi thứ chung quanh.
Trong phạm vi 50 trượng quanh người Bạch Đế Tử, càng là nguy hiểm tầng
tầng.
Trong vùng không gian này không có cái gì cả, nhưng một khi Sở Hi Thanh có
ý nghĩ xông vào khu vực này, xuất đao với Bạch Đế Tử, thì nguyên thần của
hắn lại đau đớn như bị kim đâm.
Trong đầu hắn còn sinh ra vô số hình ảnh, đều là các hình ảnh hắn bị Bạch Đế
Tử giết chết bằng các loại phương thức khác nhau.
Bên trong khu vực này rõ ràng là có vô số ‘Kiếm’, hình thành một mảnh Kiếm
vực! Kiếm ý nhằng nhịt khắp nơi!
Sở Hi Thanh không khỏi tê cả da đầu, âm thầm bất đắc dĩ.
Nhai Tí Đao của hắn hoàn toàn không có tác dụng với người này.
Sở Hi Thanh căn bản là không thể thu thập địch ý và sát niệm của đối phương.
Trong hoàn cảnh Vô Thiên Hắc Ngục này, hắn cũng không thể mượn được quá
nhiều lực lượng từ những Thần nghiệt kia. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK