Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Dục Nhật thần chu, Tạ Thiên Thanh đã tê cả da đầu.
Hắn nhìn xuống chân núi Bất Chu sơn, nghĩ thầm cái gọi ‘thần tăng quỷ đều
chán ghét’ chính là như vậy.
Vậy mà Sở Hi Thanh vẫn vững như Thái Sơn.
Tuy nhiên, quả thực là đúng như Sở Hi Thanh dự đoán, tuy các thần dùng ý
niệm khóa chặt Sở Hi Thanh, nhưng lại không hàng lâm phàm trần, hoặc là để
hóa thể đi ngăn cản Sở Hi Thanh.
Tạ Thiên Thanh bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ, đưa mắt nhìn về phía tầng thứ sáu.
“Lẽ nào Đao Quân không có xúc động muốn chém một đao lên phía trên?”
Hắn cảm thấy, Sở Hi Thanh bây giờ chém một đao lên, chỉ sợ phải có 30, 50 Cự
linh nhất phẩm bỏ mạng.
Sở Hi Thanh thì lại liếc mắt nhìn Tạ Thiên Thanh: “Tạ tông chủ cảm thấy ta là
kẻ ngu dốt như vậy?”
Hắn càn quét bộ lạc và nô bộ ở tầng dưới chót là không có vấn đề, thậm chí hắn
sỉ nhục Bất Chu sơn thế nào cũng không sao.
Chỉ khi nào hắn công kích lên tầng cao hơn, uy hiếp đám hoàng tộc và vương
tộc kia, thì mọi chuyện sẽ khác.
Thật ra Sở Hi Thanh không ngại lấy mạng của 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc để đi
liều mạng với Cự linh.
Hắn đã chuẩn bị biện pháp thoát thân, có thể cam đoan bản thân mình an toàn.
Vấn đề là hắn còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Thì ra Đao Quân vẫn còn lý trí.”
Tạ Thiên Thanh hơi lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nhưng ta lại cảm thấy
ngươi đã đi vào một con đường chết, kết cục tốt đẹp nhất của ngươi cũng là
giống với Huyết Nhai ngày xưa, thậm chí còn không bằng Huyết Nhai.”
“Hôm nay Đao Quân làm như vậy, sướng thì sướng thật, nhưng lại hoàn toàn
cắt đứt hi vọng lên cấp nhất phẩm của mình. Chỉ cần các thần rảnh tay, ngươi
sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay bọn họ.”
“Vậy sao?” Sở Hi Thanh bật cười: “Vì vậy theo tông chủ, ta sẽ bị các thần ám
hại ở một thời điểm nào đó, rồi chết trận giống như Huyết Nhai. Thế thì chẳng
bằng liều mạng với bọn họ luôn bây giờ? Như vậy ít nhất cũng có thể giảm chút
áp lực cho nhân tộc?”
“Sao dám?” Tạ Thiên Thanh cười tự giễu.
“Tương lai của nhân tộc tối tăm mờ mịt, Tạ mỗ hầu như đã tuyệt vọng. Không
dối gạt Đao Quân, Tạ mỗ đã quyết định rồi. Nếu Táng Thiên nhập ma, như vậy
Quy Nguyên kiếm pháp ta chỉ có tử chiến, tử chiến đến một người cuối cùng.
Chúng ta tình nguyện tiêu vong với nhân tộc Thần Châu, chứ không muốn làm
chó cho Cự linh.”
Hắn lại hơi dừng lại: “Thật ra thì…”
Thật ra thì Sở Hi Thanh vốn nên là hi vọng của nhân tộc bọn họ.
Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, có Táng Thiên thần huyết, cũng
có Thần Ý Xúc Tử Đao, có tất cả tiền vốn để trở thành một vị thần linh mạnh
mẽ.
Nếu Sở Hi Thanh đăng thần, nhất định sẽ mạnh hơn cả Táng Thiên ngày xưa.
Đáng tiếc…
Tạ Thiên Thanh lập tức mỉm cười tự giễu.
Cảm thấy ý nghĩ của mình quá hoang đường.
Thực sự là quá muộn, đã không kịp.
Chỉ hơn một năm nữa là Táng Thiên sẽ nhập ma, dù thế nào thì Sở Hi Thanh
cũng không thể đăng thần.
Sở Hi Thanh thì không tỏ ý kiến.
Hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía tinh không: “Không biết hai vị tông chủ đã
hoàn thành việc ta nhờ chưa?’
“Việc này coi như hoàn thành một nửa.”
Ánh mắt Tạ Thiên Thanh âm u: “Hơn một tháng qua, chúng ta dốc hết sức để
chuyển đá Hỗn Độn đến gần Bất Chu sơn, lại bị tứ đại thần sơn cực lực cản
trở.”
“Thậm chí còn có cả hóa thể của thần linh tham gia vào, vị thần này không chỉ
có thực lực mạnh mẽ, mà còn liệu sự như thần, khiến Quy Nguyên kiếm phái ta
chết hơn 300 người, Đô Thiên thần cung cũng thương vong không kém hơn số
này. Nhưng chúng ta vẫn may mắn không làm nhục mệnh, đã đưa được một
khối đá Hỗn Độn đến 12.000 dặm phía bắc Bất Chu sơn.”
“Đây chính là khoảng cách gần nhất có thể, vị Thiên đế trên Bất Chu sơn đang
ra sức phòng bị, hắn thậm chí còn không tiếc sử dụng lực lượng rất lớn để ném
ngọn núi đá Hỗn Độn kia ra ngoài năm vạn dặm.”
Trong Bất Chu sơn cũng có không ít đá Hỗn Độn, khối lớn nhất trong đó phải
dài rộng hơn 30 dặm. Hoàng Thiên Viêm phải động viên hai mươi mấy vị Cự
linh nhất phẩm, mới miễn cưỡng di chuyển khối đá này ra ngoài.
“Mười hai ngàn dặm sao?”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, khoảng cách này cũng đủ rồi.
Tuy rằng không phải trạng thái lý tưởng nhất, nhưng cũng có thể mượn chút lực
lượng từ Bất Chu sơn rồi.
Hắn liếc mắt nhìn đàn kiến bên dưới.
Suy nghĩ một chút, rồi chém một đao ở phía trước đàn kiến.
Trong chớp mắt, bụi mù tung bay, một vết đao dài hơn trăm dặm lập tức hiện ra
trước mắt đám Đại La Nghĩ tộc.
Toàn bộ đàn kiến hơi đình trệ giây lát, sau đó liền bay về phía vết đao chỉ định.
Hơn 50 ngày nay, Sở Hi Thanh đều dùng phương pháp này để chỉ đường cho
chúng.
Mà bây giờ, chúng nó vẫn không dám cãi lời Sở Hi Thanh.
Tạ Thiên Thanh thì vẫn đứng sau lưng Sở Hi Thanh và suy ngẫm.
Hắn đang nghĩ, mấy người Lý Trường Sinh đang làm gì?
Vô Tướng thần tông cũng ra sức trong chuyện ‘đá Hỗn Độn’. Bọn họ cũng đang
nghĩ tất cả biện pháp để chuyển đá Hỗn Độn đến gần Bất Chu sơn.
Nhưng mà một đám cao thủ lấy Lý Trường Sinh cầm đầu lại không hề xuất
hiện.
Vô Tướng thần tông đang chuẩn bị cái gì, có liên quan đến mưu đồ lên phương
bắc của Sở Hi Thanh hay không? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK