“Chúng ta có gì để nói?”
Sở Mính cười gằn một tiếng, ngậm lấy tự giễu: “Muốn ta dừng tay? Lúc trước
ta cũng cầu xin ngươi dừng tay khi ngươi chôn sống ta. Khi đó ta cầu xin ngươi,
van xin ngươi, muốn ngươi dừng tay lại.”
“Nhưng ngươi lại làm gì? Ngươi vẫn ném ta vào quan tài, đóng nhiều đinh như
vậy. Khi đó ta rất đau, rất tuyệt vọng, ngươi biết không?”
Nội tâm Kiến Nguyên đế lại chìm xuống.
Sở Mính quả nhiên là bảo tồn được trí nhớ trước khi chết.
Từng câu từng chữ ngậm lấy sát ý vô hạn, oán hận đến cực hạn này, khiến cho
cho lục phủ ngũ tạng của hắn lạnh lẽo.
Kiến Nguyên đế suy nghĩ thật nhanh.
Hắn vừa dốc sức chống đỡ, vừa than nhẹ: “Vạn hạnh, Mính, ngươi lại bảo tồn
được trí nhớ. Chuyện này quả thực là thiên ý, ông trời đang giúp ngươi. Mính,
ngươi có thể dừng tay lại trước không? Cậu cháu chúng ta đâu cần đến mức
này?”
“Mính, ngươi nên hiểu, cậu là đang giúp ngươi, không phải ngươi muốn báo thù
Sở Hi Thanh sao? Nhưng ngươi cũng biết tu vị và sức chiến đấu của hắn mạnh
thế nào rồi. Đó là thiên tài vạn người không có một trong nhân tộc chúng ta,
thiên tư và ngộ tính quả thực là trước không có ai, sau không ai bằng, thực lực
của hắn vẫn tiến bộ theo từng ngày. Mính, ngươi không đủ thực lực thì làm sao
báo thù cho mẹ của ngươi, báo thù cho huynh trưởng của ngươi?”
“Hiện giờ đã có hi vọng, ngươi bây giờ đã mạnh hơn trước gấp trăm lần, phía
thần linh không ai là đối thủ của ngươi. Ngươi bây giờ đã có thực lực chống lại
Sở Hi Thanh. Ngươi cũng đã sống lại, hơn nữa còn có ý chí kiên cường, vượt
qua được sát lực và thi khí giội rửa, bảo tồn được tất cả trí nhớ. Có thể thấy trời
xanh đang che chở chúng ta, chúng ta đã thành công.”
“Ha ha!” Sở MÍnh lại cười to, tiếng cười ngậm lấy trào phúng và chế giễu: “Ta
quả thực là muốn báo thù hắn, nhưng thật đáng tiếc, người ta cờ cao hơn một
bước. Ngươi không để ý tình thân, trả giá đắt như vậy để luyện chế ta thành thi
khôi, kết quả lại là may áo cưới ra người ta.”
“Bây giờ ta bị hắn khống chế, mọi hành động, mọi ngôn ngữ, đều bị hắn hạn
chế, đều phải nghe theo ý chú của hắn. Ta lấy gì báo thù?”
Kiến Nguyên đế nghe được một nửa, nội tâm lại mờ mịt ngơ ngác, mãi vẫn
không thể phản ứng lại.
Kết quả lai là may áo cưới cho người ta, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Sở Hi Thanh đã làm gì? Hắn dùng phương pháp gì để động tay động chân với
nghi thức luyện thi?
Chuyện này đả kích Kiến Nguyên đế còn nặng hơn cả Thần Ý Đao của Sở
Mính.
Thậm chí hắn còn quên chống đỡ, chỉ vung kiếm theo bản năng, bị Sở Mính
chém ra vô số vết thương.
Sở Mính nhìn máu tươi trên người hắn, lại nghĩ đến khuôn mặt xanh trắng của
mình, nghĩ đến móng tay bén nhọn và răng nanh ở trong miệng, nghĩ đến việc
mình chỉ hơi không chú ý là thi lông mọc toàn thân; còn cả một thân thịt thối
như cá mắm trên người, cùng với thi khí mà máu đen chảy xuôi trong cơ thể.
Tình huống của nàng bây giờ, tuy rằng mạnh hơn sát thi cấp thấp kia một chút,
nhưng cũng không mạnh hơn là bao.
Nàng bây giờ đã là một bộ thi thể, đã không thể tính là Sở MÍnh chân chính.
Sở Mính chân chính đã chết, đây chỉ là thi thể của Sở Mính, cùng với oán hận
chết không nhắm mắt của Sở Mính, và một bộ phận tàn hồn của nàng. Nói
chung là quái vật được kết hợp từ nhiều thứ, không được thiên địa dung thứ, bị
thiên quy Sinh và Tử bài xích.
Còn cả sát lực trong cơ thể xung đột với Bất Diệt Thiên Nhật, làm cho nàng đau
đến phát rồ.
Kiến Nguyên đế vì theo đuổi sức chiến đấu cực hạn, nên đã sắp xếp cho nàng tu
luyện Bất Diệt Thiên Nhật Đao.
Nhưng mà Bất Diệt Thiên Nhật Đao lại xung đột với thể chất cực âm của nàng
bây giờ.
Trừ phi một ngày nào đó, nàng có thể chuyển cực âm thành dương.
Nàng chính là sát thi, không phải độc thi, khác với tứ đại Thi tổ bị lây nhiễm từ
Vọng Thiên Hống.
Sở MÍnh muốn chuyển hóa tính chất âm dương, quả thực là khó hơn gấp mười
lần.
Dưới tứ đại Thi tổ, không có một sát thi nào hoàn thành dương hóa, cũng không
có một cái nào có thể đột phá cấp độ Vĩnh Hằng.
Vì vậy nên không dùng Bất Diệt Thiên Nhật Đao còn đỡ, vừa dùng một lát mà
nàng đã đau đến mức tận cùng.
“Thành công? Ha ha, ngươi đúng là thành công… nhưng đối với ta mà nói,
sống không phải tốt hơn sao?”
Sở Mính trợn mắt giận dữ nhìn Kiến Nguyên đế, mái tóc dài tung bay, hai mắt
đỏ tươi, khóe mắt hiện lên vô số gân xanh.
Nhìn qua lại như một ác quỷ.
“Ta có thể bảo tồn trí nhớ, không phải vì ý chí của ta mạnh mẽ. Đó thực ra là
cấm chế của ngươi và Vũ Côn Luân, các ngươi muốn thanh tẩy tất cả trí nhớ
của ta, để có thể khống chế bộ thi khôi này dễ hơn đúng không?”
“Nhưng do chủ nhân thương hại ta…không, có thể cũng là vì ‘nghi thức’ Nhai
Tí của hắn. Hắn muốn ta nhớ tất cả mọi chuyện, để ta trở thành thi khôi của hắn
và vẫn giữ lại tất cả ký ức này.”
Sở Mính lại cười gằn một tiếng, trong lời nói ẩn chứa oán hận vô tận: “Vì vậy
nên ta biết, khi ngươi dùng bí pháp ban cho ta ‘huyết mạch Nhai Tí’ là không có
ý tốt, khi đó ngươi đã bắt đầu bố cục, muốn luyện ta thành thi khôi của ngươi,
rồi cướp lấy truyền thừa Thần Ý Xúc Tử Đao từ chỗ ta, đúng không?”
“Vì thế nên mẹ của ta, huynh trưởng của ta, bi kịch của một nhà chúng ta, tất cả
đều là do ngươi, đều tại ngươi và tên quốc sư kia. Nếu như không phải ngươi,
cha mẹ Sở Hi Thanh sẽ không chết, Sở Hi Thanh sẽ không bị chôn sống, hắn sẽ
không báo thù huynh trưởng và mẫu thân ta, ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh
như bây giờ!”
Danh Sách Chương: