Lúc này, Tư Vô Pháp đã bay đến, ánh mắt hắn ảm đạm, tự trách nói: “Hoàng
Tuyền!”
Chung quy vẫn là thất bại.
Tỷ đệ bọn họ nỗ lực và chuẩn bị tận 15 năm, chung quy vẫn không thể giúp
Hoàng Tuyền cướp lại trái tim và lực lượng của mẫu thân nàng.
“Cứ như vậy đi!” Tư Vô Thiên ở xa xa lại thở dài, nàng ngẩng đầu nhìn các
thần đang đại chiến ở bên ngoài: “Như vậy cũng được! Bệ hạ, thừa dịp này
chúng ta nên cân nhắc việc rút lui khỏi Ma vực, trở về phàm giới!”
Tuy rằng mất đi trái tim, cũng mất hai cánh âm mạch do Thiên Nại Lạc để lại,
nhưng Tư Hoàng Tuyền vẫn có thể dựa vào trái tim cơ quan do ‘Thần Cơ lâu’
chế tạo để sống tiếp.
Tư Vô Thiên cho rằng cần bỏ thì bỏ, không thể dây dưa dài dòng.
Bọn họ bị vây ở vực ngoại thì cũng thôi, không thể để Sở Hi Thanh bị vây ở nơi
này.
Nàng đã ích kỷ một lần vì đồ đệ của mình, giờ không thể không để ý đến tồn
vong của nhân tộc Thần Châu.
Lục Loạn Ly lại lắc đầu: “Hai vị bình tĩnh chớ nóng, chúng ta vẫn còn hi vọng.”
Nàng nhìn thấy đồ vật bên trong bảo khố của Thiên Nại Lạc, cũng biết mục đích
khi Tư Hoàng Tuyền ném hai cánh âm mạch ra ngoài.
Lục Loạn Ly lại nhìn xuống dưới chân, tranh thủ thời gian sửa đổi lại tòa trận
pháp thượng cổ dưới chân.
Nếu biết lá bài tẩy của vị Hắc Thủy chúa tể kia chính là thi khôi Thôn Tà, vậy
thì đơn giản hơn nhiều rồi.
Thi khôi kia dù sao cũng không phải là Xích Quang chân chính.
Chỉ cần thay đổi phương thức nhận chủ của tòa trận pháp này, liền có thể làm
cho bộ thi khôi kia không thể thao túng nó.
Sở Hi Thanh thì lại nhảy xuống dưới, hạ xuống trước mặt hai người Thần Đồ và
Úc Lũy.
Ầm!
Đó là Xà Cốt Bà - Vu Hàm Nguyệt, bộ xương rắn khổng lồ kia bị hắn đánh bay
ra ngoài, sau đó bị đao ý của Sở Hi Thanh trấn áp trên mặt đất.
Sở Hi Thanh nhìn hai người sa sút ở trước mặt: “Tranh tường ở cửa cung chính
là hai người các ngươi khắc lên đúng không? Là vì nhắc nhở Hoàng Tuyền,
đừng sử dụng đồ của các ngươi, đặc biệt là viên Dung Huyết Như Ý Đan kia?
Còn về phần Giới thạch kia, đó mới là thức các ngươi muốn đưa cho nàng, để
giúp chúng ta đào tẩu khỏi ‘Chiến Phong giới’ đúng không?”
Hai người Thần Đồ và Úc Lũy đều yên lặng không đáp.
Linh hồn của bọn họ sa sút, ánh mắt tĩnh mịch.
Bọn họ thật sự muốn giúp Tư Hoàng Tuyền, không chỉ là Giới thạch, mà chén
‘Tiên thiên Huyết Thạch tủy’ kia cũng vậy.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Hai người Thần Đồ và Úc Lũy đã sinh lòng quyết tử, chỉ là thân bất do kỷ mà
thôi.
Sở Hi Thanh lại nhìn hai người với vẻ suy tư.
“Ta không biết trên người các ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng có thể đoán
được đại khái thủ đoạn của hắn. Chỉ cần các ngươi đồng ý, ta có biện pháp giúp
các ngươi thoát khỏi sự khống chế của U Đô chúa tể.”
Đôi mắt đầy màu tàn tro của Thần Đồ và Úc Lũy chợt hiện ra một vệt ánh sáng.
Bọn họ lập tức nhìn thấy Sở Hi Thanh móc ra hai quyển trục da thú, rồi bắt đầu
viết lên đó.
Giây lát sau, Sở Hi Thanh đưa quyển trục đến trước mặt bọn họ.
Hai người Thần Đồ và Úc Lũy rốt cuộc cũng nhìn thấy văn tự trên đó.
Đây là một phần Thần khế, nội dung là hai người Thần Đồ và Úc Lũy từ đây
thần phục Tư Hoàng Tuyền, do vị Nhân hoàng đương đại là Sở Hi Thanh đảm
bảo, do Táng Thiên cầm đầu và vị Chiến thần chứng kiến.
Nội dung của Thần khế cực kỳ hà khắc.
Hai người cũng không quan tâm đến chuyện này, bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh
như vậy, ngay cả sinh tử cũng không thể khống chế, dù nội dung có hà khắc hơn
nữa cũng chẳng sao cả.
Hơn nữa, hai người vốn là thuộc hạ của âm Hậu bệ hạ, xưng thần với vị thiếu
chủ Tư Hoàng Tuyền này cũng là chuyện đương nhiên.
Bọn họ lập tức ngưng tụ chút thần niệm cuối cùng, dùng nguyên thần ký lên
Thần khế.
Nhưng phần Thần khế này có thể giúp bọn họ thoát khỏi sự khống chế của U
Đô chúa tể thật sao?
Trong mắt bọn họ lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sở Hi Thanh thế mà lại dùng một luồng lực lượng kỳ dị, tạm thời rèn đúc ra một
cái hạt nhân nguyên thần khác cho bọn họ sử dụng.
Hai người lập tức hiểu rõ ràng.
Sở Hi Thanh đây là dùng Thần khế đẳng cấp cao hơn, quấy rầy cấm chế của U
Đô chúa tể. Sau đó lại dùng hạt nhân nguyên thần thứ hai này, để bọn họ có thể
khống chế hồn thể của bản thân, khống chế lực lượng của bản thân.
Phương pháp này quả thật có thể giúp họ tạm thời thoát khỏi sự khống chế của
U Đô chúa tể, nhưng cũng chỉ là tạm thời, không thể lâu dài.
Cái hạt nhân nguyên thần thứ hai này không thể tồn tại quá lâu, U Đô chúa tể
cũng nhất định sẽ ra sức phá hoại và cản trở, cướp lại quyền khống chế.
Thần Đồ và Úc Lũy chợt lộ ra vẻ thoải mái, nhất thời nửa khắc cũng đủ rồi.
Đủ để giúp Tư Hoàng Tuyền thoát vây, không phụ lại ân đức của tiên chủ Thiên
Nại Lạc.
Danh Sách Chương: