Thư Hoài Thạch không chiếm được đáp án, cũng đã rơi vào nguy cơ tử vong.
Kiếm khí của Mộc Kiếm Tiên vẫn đang chém về phía hắn. Cột cờ Nghịch Thần
Kỳ cũng đang đẩy hắn vào tuyệt cảnh!
Cũng chỉ một chốc lát, cột cờ Nghịch Thần Kỳ đã đâm xuyên qua cơ thể hắn ba
lần.
Tuy rằng lực lượng của một người một cây này kém xa hắn, nhưng một cái
cũng coi như cường giả cao cấp nhất trong thần linh, một cái lại là ‘Gần Thần’,
võ đạo và thiên quy đều vượt qua hắn!
Thư Hoài Thạch cực kỳ không cam lòng, vẫn dứt khoát bóp nát một tấm ngọc
phù trong tay áo.
Pháp Thiên Cương Siêu Phẩm – Phi Thân Thác Tích!
Thực ra thì 36 pháp Thiên Cương đều đạt đến tầng thứ Siêu Phẩm.
Phi Thân Thác Tích, giấu ở trong thiên địa, ngao du trong tứ hải, không thể biết,
không thể tra, không thể nhìn, tồn tại ở thế giới nhưng lại không trong thế giới.
Thư Hoài Thạch chưởng khống thiên quy Thái Hư tầng 28, thi triển pháp thuật
này rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng khoảnh khắc này, đầu tiên là kiếm quang của Mộc Kiếm Tiên chặn đánh,
sau đó là một đao Thần Thương phá pháp của Sở Hi Thanh.
Người bí ẩn kia cũng một thương đâm thủng hư không, làm cho Thư Hoài
Thạch sắp thành lại bại, bị ép phải rời khỏi trạng thái phi độn.
Nhưng hắn vẫn tạm thời trốn ra khỏi ba người vây công, thân hình hiện ra ở góc
vách đá, thu được cơ hội thở dốc.
Thư Hoài Thạch nuốt một ngụm máu tươi, ngăn chặn thương thế trong cơ thể,
ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ không thôi mà nhìn vào người thần bí mặc
chiến giáp đỏ kia.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thư Hoài Thạch đột nhiên chú ý đến cặp mắt màu xanh lam kia.
Hắn nghĩ đến một khả năng, hai mắt nhất thời trợn to, trong mắt hiện ra vẻ
không thể tin nổi: “Ngươi là Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc
Ca!”
Bá Võ Vương Tần Mộc Ca vẫn còn sống?
Sở Vân Vân cũng đang điều chỉnh hơi thở, tạm thời chưa ra tay.
Một thương đâm thủng Phi Thân Thác Tích kia, đã tiêu hao một lượng lớn chân
nguyên của nàng.
Cùng lúc đó, nàng cũng đang súc thế tụ lực.
“Coi như thế đi, nhưng tên của ta bây giờ là Sở Vân Vân!”
Sở Vân Vân hờ hững trả lời, lại quay đầu nhìn Sở Hi Thanh với vẻ tán thưởng:
“Làm rất tốt! Tiếp theo ngươi nhìn xem là được, dưỡng thương cho tốt đi, người
này để ta xử lý!”
Nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh chiến đấu với Thư Hoài Thạch.
Vị huynh trưởng tiện nghi này của nàng quả thực là quá cuồng quá ngạo, từ
trong xương đã có một loại ngông nghênh bất khuất.
Chẳng trách Táng Thiên lại thích hắn như vậy.
Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười.
Hắn tay trái Tru Lục, tay phải Huyết Nhai, vẻ mặt ngạo nghễ: “Cùng nhau đi,
không có nhiều cơ hội giao thủ với Siêu Phẩm, ta không muốn bỏ qua. Vợ
chồng chúng ta đồng tâm hiệp lực.”
Khuôn mặt sau phía mũ giáp của Sở Vân Vân nhất thời đỏ bừng lên.
Nàng nghĩ thầm, ai là vợ chồng với ngươi?
Sở Vân Vân rất muốn nổi giận, lại không giận nổi.
Từ sua khi cánh của tên này cứng cáp rồi, chỉ cần có cơ hội là sẽ chiếm tiện
nghi của nàng.
Sở Vân Vân hừ một tiếng, âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó mới chuyển sự
chú ý qua Thư Hoài Thạch.
“Cũng được!”
Khi nàng vừa dứt lời, bóng người Sở Hi Thanh đã lóe lên, một đao trảm xuống
trước người Thư Hoài Thạch!
Lúc trước Thư Hoài Thạch dùng hết sức để ép Sở Hi Thanh giao phong chính
diện với mình.
Nhưng bây giờ hắn lại không dám đón đỡ Tru Lục thần đao của Sở Hi Thanh.
Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh bây giờ quá đáng sợ!
Lúc trước Thư Hoài Thạch có thể chịu đựng được, bây giờ thì không còn hơi
sức.
Hắn nhất định phải dùng toàn lực để ứng phó Tần Mộc Ca.
Thân pháp của hắn cũng không thể trì trệ trong chốc lát, không thể nhận lấy bất
cứ ảnh hưởng nào.
Kiếm khí của Mộc Kiếm Tiên vẫn đang nhẹ nhàng chém về phía hắn.
Thư Hoài Thạch vừa né tránh vừa cố gắng bay về phía miệng giếng.
Lúc này, thương ý của Tần Mộc Ca đã khóa kín bốn phương tám hướng, không
gian bên trong Vạn Ma quật cũng bị phong tỏa, bằng không đám cự thần này đã
bỏ chạy từ lâu rồi.
Vì vậy, lối ra duy nhất chính miệng giếng, cũng chính là đường sống duy nhất
của hắn.
Nhưng bất ngờ chính là, khi Thư Hoài Thạch lướt qua người Tần Mộc Ca, thì
nữ tử này lại không phản ứng, vẫn đứng im bất động.
Mãi đến khi Thư Hoài Thạch bay lên được trăm trượng, giọng nói của Tần Mộc
Ca mới truyền đến.
“Vừa nãy ngươi nói với Hi Thanh, không ai có thể cứu hắn?”
Thư Hoài Thạch nhất thời cau mày lại, rồi không để ý đến, tiếp tục né tránh
kiếm khí của Mộc Kiếm Tiên, đồng thời bay lên trên.
Lúc này, miệng giếng đã gần trong gang tấc.
“Câu nói này, ta cũng chuyển lại cho ngươi. Hôm nay, không ai có thể cứu được
ngươi. Tuyệt Đối. . .”
Khi giọng nói dễ nghe này rơi xuống, một đạo mũi thương xuyên thủng mi tâm
Thư Hoài Thạch, đâm từ thẳng ra phía trước.
Lúc này, không chỉ bản thân Thư Hoài Thạch mờ mịt, kinh ngạc.
Mà Sở Hi Thanh và đám cự thần bị ép làm khán giả kia cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
Đây là thương pháp gì? Quá mạnh!
Một thương này nhìn như thường thường không có gì lạ, không có chút thanh
thế nào.
Nhưng thời khắc Sở Vân Vân ra thương, Thư Hoài Thạch đã tuyệt đối tử vong!
Tuyệt Đối!
Danh Sách Chương: