Sở Hi Thanh lập tức vỗ vỗ trái tim mình, dùng nguyên thần câu thông với tiểu
Tóc Húi Cua.
Tiểu Tóc Húi Cua vốn ngủ ở gần trái tim hắn, lại bị huyết diễm của Vạn Cổ
Thiên Thu Chi Huyết làm cho tỉnh lại.
khi nó cảm ứng được ý nghĩ của Sở Hi Thanh, nhất thời cực kỳ vui mừng mà
đáp lại.
Thật chứ?
Mình thật sự có thể ra ngoài rồi? Không cần trốn trong cơ thể chủ nhân nữa?
Cũng không cần hạn chế hành động nữa, không cần ở trong vòng một tấc vuông
quanh người chủ nhân nữa?
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi vểnh lên.
Quả thật!
Thế gian này đã không có kẻ nào có thể cướp tiểu Tóc Húi Cua nữa, hắn cũng
không cần che giấu thân phận Huyết Nhai thánh truyền nữa.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua lập tức nhảy ra khỏi cơ thể của hắn.
Nhưng sau khi nó đi ra ngoài, thì cũng không chạy loạn, mà cố gắng đè nén
hưng phấn, giấu thân thể trong áo của Sở Hi Thanh, chỉ thò đầu ra ngoài để
đánh giá chung quanh.
Nó biết con Toan Nghê của Sở Vân Vân thường xuyên làm như vậy.
Tiểu Tóc Húi Cua cho rằng, nó đã sống hơn vạn năm, cơ thể cũng tiến vào thời
kỳ thiếu niên, cần phải trầm ổn.
Huống hồ, hoàn cảnh trong Vân Hải tiên cung này đúng là rất nguy hiểm, có rất
nhiều thứ khiến tiểu Tóc Húi Cua cảm nhận được nguy hiểm.
Bây giờ nó đã rất vui vẻ, vui vẻ đến mức hận không thể nhảy cẫng lên.
Tiểu Tóc Húi Cua muốn làm càn một lần, buông thả bản thân, tùy ý vui chơi,
nhưng chờ đến khi rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi làm càn cũng không
muộn.
Khi Sở Hi Thanh xóa bỏ hạn chế với nó, nỗi bực bội và buồn phiền trong tâm
linh của tiểu Tóc Húi Cua đã tiêu tan quá nửa.
Chỉ một lát sau, mọi người liền đi qua cánh cửa ánh sáng kia.
Nơi này chắc là một tầng khác của Thần Vân lâu, Sở Hi Thanh quan sát một
chút, thấy tầng này rộng khoảng năm mươi dặm, bốn phía đều có lan can đỏ
chót và cột đá cực lớn.
Do kim quang của hai sách Giới Luật ở bên ngoài chiếu vào, khiến cho cả tầng
này sáng rực. Những gạch vàng ở dưới mặt đất, và cả những bức tượng điêu
khắc bằng ngọc kia được phủ một lớp kim quang vàng óng, trông rất đẹp mắt.
Sau đó, tầm mắt của Sở Hi Thanh lại rơi vào phía trước.
Nơi này có ba cái bàn cờ tướng cực lớn, dài rộng đều khoảng trăm trượng.
Phía trước ba bàn cờ còn có một Thần Ngao Tán Nhân.
Tại phía xa xa là hai đội ngũ của Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên và
Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch.
Sắc mặt của mười hai người này đều rất nghiêm túc, nhìn bọn họ với vẻ đề
phòng.
Trong đó, sắc mặt Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch còn trắng bệch,
không có chút máu nào.
Tuy hắn chạy thoát dưới thương của Sở Vân Vân, nhưng cũng bị thương không
nhẹ.
“Hai nhà này. . .” Kiếm Tàng Phong hơi suy tư một chút: “Hình như bọn họ liên
thủ rồi, không đúng. . . không chỉ là liên thủ đâu.”
Hai nhà liên thủ là bình thường.
Đối mặt với áp lực của cao thủ thần bí và Vấn Thù Y, bọn họ chỉ có thể liên thủ
thì mới có lực lượng để đối kháng.
Tuy nhiên, từ vị trí đứng của hai nhà này, tựa như là một trận pháp chiến đấu
hoàn chỉnh.
Trong mắt Sở Vân Vân lại hiện ra một tia dị thường.
Đây là . . . Lưỡng Nghi Đô Thiên trận của Xiển môn!
Ngay khi song phương giằng co ở khoảng cách mấy trăm trượng. Một thiếu nữ
mặc giáp bạc đã xuất hiện ở nơi này.
Đó chính là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y, nàng bị truyền tống đến
phía đông, khoảng cách song phương đều khoảng sáu trăm trượng. Sau lưng
nàng là đám người của Cực Đông Băng Thành.
Vấn Thù Y xuất hiện, không chỉ đánh vỡ cân băng ở nơi này, mà cũng khiến vị
Thần Ngao Tán Nhân kia ‘sống lại’.
“Tất cả mọi người đã đến, cửa ải thứ sáu bắt đầu. Lệ mỗ bình sinh rất thích cờ
tướng, vì vậy cửa ải thứ sáu chính là cờ người thật. Sáu người các ngươi có thể
thay thế sáu quân cờ trên bàn, do tướng soái của mỗi bên ra lệnh chinh chiến,
người thắng có thể đăng đỉnh Thần Vân lâu, Cổ Đế thần đình!”
Khi Thần Ngao Tán Nhân nói đến mấy chữ ‘đỉnh Thần Vân lâu, Cổ Đế thần
đình’, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều cứng lại.
Xem ra đây chính là cửa ải cuối cùng.
Thần Ngao Tán Nhân tiếp tục phất tay áo, trước người hắn hiển hóa ra một ống
xăm: “Các ngươi tự rút thăm đối thủ, tổng cộng ba màu đỏ vàng xanh, mỗi một
màu đều có hai xăm.”
Lúc này, Thần Ngao Tán Nhân lại quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, sau
đó rút hai cây xăm ra: “Nơi này chỉ có bốn đội, do vậy thủ tiêu hai xăm màu
xanh.”
Đúng lúc này, Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên lại hơi cay mày lại.
Dựa theo quy tắc của Vân Hải tiên cung, cửa ải thứ hai sẽ đào thải hai phần
năm, sau đó đào thải một nửa ở Phong Thần lâu, Thần Vân lâu lại đào thải một
nửa.
Dựa theo tỷ lệ, cuối cùng sẽ có sáu đội đi đến nơi này, vừa vặn là ba ván cờ.
Nhưng cuối cùng, nơi này chỉ có bốn đội ngũ.
Hắn nghĩ Thần Ngao Tán Nhân này có thể mở rộng điều kiện, để cho ba đội ngũ
tiến vào tầng cao nhất.
Đáng tiếc là Thần Ngao Tán Nhân đã chết, phần phân hồn này linh trí có hạn,
chỉ có thể làm theo ý chí của Thần Ngao Tán Nhân một cách máy móc.
Danh Sách Chương: