Đúng lúc này, một giọng nữ lành lành truyền đến: “Độc Cô Thủ, bản nhân Sở
Vân Vân dưới trướng đại tổng quản bắc vực, đến đây mời thái sư ra khỏi thành
chiến một trận.”
Toàn bộ đại sảnh lập tức ầm ĩ, tất cả tướng tá nơi này đều biến sắc mặt, có
người không hiểu, có người kinh ngạc, có người hưng phấn.
“Sở Vân Vân? Đây là ai?”
“Ngu xuẩn! Đó là Tần Mộc Ca! Người ta trở về bắc vực, đã lấy cái tên này!”
“Là vị Bá Võ Vương kia?”
“Hạng 1 Thiên Bảng! Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Sở Vân Vân.”
“Đây là một mình đến cửa gây chiến? Nàng thật to gan!”
“Chẳng lẽ nữ nhân này điên rồi? Coi 320 vạn đại quân của chúng ta ăn chay
sao?”
Thạch Tuyên không khỏi hiện lên vẻ phấn chấn, hắn quay người ôm quyền với
Độc Cô Thủ: “Thái sư! Sở Vân Vân chấp chưởng 500 vạn biên quân tinh nhuệ
bắc vực, lại là trọng phạm xếp hạng 3 trên Hắc Bảng của Đại Ninh ta, sau khi
Vấn Thù Y tự phong ấn thì nữ tử này chính là kẻ địch hàng đầu của Đại Ninh
ta.”
“Bây giờ Sở Vân Vân dám bất cẩn như vậy… Đây chính là cơ hội tốt để trừ khử
nữ tử này. Mạt tướng xin được điều động đại quân bao vây, thông báo Cẩm y vệ
và cao thủ đại nội đến đây, cùng nhau liên thủ đưa nàng vào chỗ chết…”
“Nàng đã học được Thần ý Xúc Tử Đao tầng 17, đã cô đọng Thần Ý Đao
Tâm!”
Độc Cô Thủ chỉ nói một câu ngắn ngủi, làm cho Thạch Tuyên nghẹn họng tại
chỗ, chỉ biết hít một hơi khí lạnh.
Độc Cô Thủ chỉ chỉ vào mi tâm của mình: “HIện giờ, địch ý và sát niệm của
120 vạn người trong phạm 200 dặm, đều ở đây!”
Tất cả mọi người trong sảnh nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, hơn bốn ngàn
vị tướng tá mà lại không có một tiếng động.
Mấy năm trước, tuy rằng rất nhiều người trong số hộ đều nghe qua sự tích của
Huyết Nhai Đao Quân, nhưng đều chỉ coi là truyền thuyết, không chịu tin hết.
Nhưng mà bây giờ, Sở Hi Thanh dùng Thần ý Xúc Tử Đao phá tan Cự linh
phương bắc, một mình áp chế 500 vạn đại quân; còn từng đả thương Kiến
Nguyên đế ở phía tây thành Vọng An. Bọn họ không thể không duy trì kính nể
với môn đao quyết vô thượng này.
Độc Cô Thủ lại nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp: “Một thân quét
ngang bảy vạn dặm, một thương khinh thường trăm vạn sư, hôm nay nàng chính
là muốn dùng một thân này, ngăn cản 300 vạn hùng binh của Đại Ninh ta?
Không hổ là Bá Võ Vương! Rất tốt!”
Mục đích của nữ tử này, không chỉ là muốn đại chiến một trận với hắn, từ đó lập
uy lập thế, gia tăng sĩ khí quân phản loạn, chấn nhiếp tất cả thân sĩ Thương
Châu! Mà còn muốn mượn trận chiến này, để binh mã triều đình quận Bạc Sơn
không thể thừa cơ truy kích.
Con ngươi của Độc Cô Thủ không khỏi hiện lên vẻ đau lòng.
Đại tướng vô song cỡ này, vốn nên là lá chắn sắt, là cột chống trời cho Đại
Ninh.
Thế mà lại bị Kiến Nguyên đế ép vào con đường phản loạn, khiến cho hai phu
thê này trở thành kẻ địch hiểm ác nhất của Đại Ninh.
Chuyện khiến Độc Cô Thủ hối hận nhất đời này, chính là chọn trúng kẻ này
trong số dòng dõi của tiên đế.
Tuy rằng Kiến Nguyên đế từ nhỏ đã dã tâm bừng bừng, lòng dạ độc ác, nhưng
có thể cần cù chính vụ, khiêm tốn chịu nghe lời can gián, tuyển hiền dùng năng,
nhân ái bách tính, tin mà có nghĩa, có thể nói là một minh quân đuổi sát Thái
tông.
Khiến cho Độc Cô Thủ tin rằng vị này có thể phục hưng Đại Ninh.
Mà Kiến Nguyên đế bây giờ, thì càng dã tâm bừng bừng, tàn nhẫn vô tình, hơn
nữa đã mất kính nể với quy củ, làm việc càng ngày càng không chừa thủ đoạn,
càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè.
Độc Cô Thủ khẽ cười khổ.
Nếu biết như vậy, hắn thà chọn mấy đệ đệ của Kiến Nguyên đế. Bọn họ tuy
bình thường, nhưng lại có thể thủ được cơ nghiệp.
Độc Cô Thủ lập tức vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn này.
Chuyện cũ đã qua, nghĩ lại cũng không hề có lợi ích gì.
Độc Cô Thủ lập tức vỗ tay vịn ghế, toàn thân xuyên qua mấy dặm, xuất hiện ở
bên trước cửa Tuyên Hóa phía đông nam thành.
Hắn chắp tay sau lưng, đứng lơ lửng giữa không trung, nhìn vị thiếu nữ giáp
đen phía trước.
Khi Độc Cô Thủ thoái ẩn, Sở Vân Vân còn chưa quật khởi, vì vậy hắn cũng
chưa từng gặp mặt vị An Bắc đại tướng quân này ở trong triều.
Nhưng hắn đã nhìn thấy hình cáo thị của Sở Vân Vân, vì vậy chỉ liếc mắt là đã
nhận ra đối phương.
Giống như trên cáo thị, mặt trứng ngỗng, màu liễu, ngũ quan thanh lệ tuyệt mỹ.
Tướng mạo này vốn nên là một thiếu nữ yếu đuối phong hoa tuyệt đại, nhưng
trong mắt của nàng lại lộ ra một tia nhuệ khí, sắc bén tựa như bảo kiếm ra khỏi
vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Tần Mộc Ca!”
Độc Cô Thủ khẽ cau mày.
Hắn phát hiện sát khí của thiếu nữ giáp đen cực mạnh, chiến ý mạnh mẽ kia còn
hội tụ Binh sát vô biên trên chiến trường, hóa thành một kim trụ huyết khí
xuyên thấu hai vạn trượng trời mây.
Độc Cô Thủ không khỏi sinh lòng ngờ vực.
Hắn nghi ngờ mình và Sở Vân Vân có thâm thù đại hận gì hay không? Để cho
vị Bá Võ Vương này lại có sát ý mãnh liệt như vậy.
Vấn đề là khi Tần Thiết Quân chết, hắn cũng không làm gì cả; khi Tần Mộc Ca
chết, hắn cũng không liên quan.
Danh Sách Chương: