Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Thính viện thậm chí còn chỉ ra thế lực ở sau lưng ba người.
Ví dụ như Bá Thiên Lai, hắn thuộc về phe phái Ám Ma trong Chiến Ma lâu.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của bốn người này, lại như chí hướng cao xa, can đảm
hiệp nghĩa, trung thành tuyệt đối…
Diệp Tri Thu cảm thấy rất buồn cười.
Nàng đã biết từ lâu, vị sư đệ này của mình rất không đơn giản.
Hắn bề ngoài nhìn như một anh hùng hào kiệt, nhân nghĩa vô song, lòng dạ rộng
rãi, quanh minh lẫm liệt, nhưng thật ra là lòng dạ độc ác, một bụng toàn ý xấu.
Hôm nay cũng có thể thấy được, Sở Hi Thanh lại đùa giỡn bốn vị đại cao thủ
này trong lòng bàn tay.
Chắc hẳn hắn cũng không coi bốn vị này là người mình, bằng không thì đã
không có cảnh tượng này.
“Sở sư đệ, chúng ta vẫn là mau chóng bắt đầu đi.”
Tông Tam Bình chắp tay sau lưng, sắc mặt nghiêm túc nhìn tòa trận pháp khổng
lồ bên dưới: “Việc này không nên chậm trễ, chậm thì sinh biến, chúng ta vẫn
nên mau chóng tiến vào Thái Vi Viên thì tốt hơn.”
Sở Hi Thanh gật đầu: “Đúng như sư huynh nói, kế sách thô thiển này của ta sẽ
không giấu được quá lâu. Chư vị, mời…”
Hắn nói xong liền đưa tay vồ một cái.
Trong chớp mắt, tất cả tro bụi bùn đất chồng chất trên tế đàn đều rung lên, sau
đó bị một cơn gió quét đi.
Mấy người Phong Liên Thành và Bá Thiên Lai cũng ra tay.
Mấy người liên thủ, chỉ chớp mắt đã thanh lý sạch sẽ nơi này.
Theo tòa tế đàn khổng lồ từ từ hiển lộ ra, La Hán Tông không khỏi nhíu mày
một cái.
Hắn nhìn từng cái phù văn huyền di ở trên tế đàn, rồi bắt đầu nhanh chóng tính
toán thôi diễn.
Một lát sau, trong mắt La Hán Tông hiện ra một tia kinh ngạc.
“Phù văn thật là tinh diệu, trận pháp thật là tinh giản.”
Trong mắt hắn hiện ra vẻ mong chờ mãnh liệt: “Không ngờ trình độ trận phù
của Thái Vi Viên lại cao đến mức này. Đáng tiếc! Đáng tiếc!”
Đáng tiếc là không thể truyền thừa xuống, để cho trình độ trận phù của thuật sư
bây giờ bị thoái hóa rất nhiều.
La Hán Tông không khỏi cảm thấy mong chờ với hành trình Thái Vi Viên này.
Sở Hi Thanh đồng ý dẫn hắn tiến vào thánh địa thuật sư này, thật sự là làm cho
hắn hết sức vui mừng.
“Nhưng trận pháp có một ít thiếu sót không trọn vẹn, phong hóa rất nghiêm
trọng. Ngoài ra…”
La Hán Tông chợt dừng lại.
Trong tòa trận pháp này còn có vài chỗ kỳ quái, hắn vẫn không thể hiểu được
tác dụng của chúng.
“Vì vậy tiếp đó liền giao cho Đại pháp sư.”
Sở Hi Thanh cười tủm tỉm, ném một túi linh thạch thượng phẩm qua, còn đưa
thêm một cuốn sách: “Xin mời Đại pháp sư dùng thời gian ngắn nhất để chữa trị
trận pháp này.”
Những linh thạch thượng phẩm kia là để khởi động trận pháp.
La Hán Tông mở cuốn sách da thú ra xem.
Nội dung bên trong là một tấm Thần khế, không khác với suy đoán của hắn.
Sở Hi Thanh dẫn hắn vào Thái Vi Viên, đổi lấy mười lần nhiệm vụ, còn là miễn
phí.
La Hán Tông không khỏi âm thầm hừ một tiếng.
Thật ra thì cái này không cần thiết, lần trước hắn cũng đáp ứng làm mấy nhiệm
vụ miễn phí cho Sở Hi Thanh, nhưng đến bây giờ, Sở Hi Thanh đều trả tiền.
Vấn đề là La Hán Tông hắn cũng không nhận được nhiệm vụ ở bên ngoài nữa.
La Hán Tông nghĩ thầm, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì mình cũng mất tự do,
hoàn toàn biến thành người của Sở Hi Thanh.
Nhưng hắn vẫn không ngăn nổi mê hoặc của Thái Vi Viên, dứt khoát ký phần
Thần khế này.
“Ta sẽ cố gắng, có thể cần khoảng một canh giờ, ngoài ra còn cần Sở phó kỳ
chủ và Lục phó kỳ chủ giúp ta.”
La Hán Tông biết Sở Vân Vân không thích người khác gọi nàng là Bá Võ
Vương, cũng không thích xưng hô đại tướng quân, mà càng thích danh xưng
‘phó kỳ chủ’ này.
Vị này và Lục Loạn Ly đều là thuật võ song tu, trình độ pháp thuật đều không
tầm thường.
Sau đó, La Hán Tông dẫn hai cô gái bay xuống tế đàn, bắt đầu chữa trị trận
pháp.
Đám người phía trên chỉ có thể đứng nhìn, kiên nhẫn chờ đợi.
Trình độ pháp thuật của La Hán Tông quả thực là đỉnh cao của thiên hạ.
Khoảng tầm một canh giờ sau, tòa trận pháp này đã được chữa trị xong.
Theo ba người La Hán Tông khảm những viên linh thạch thượng phẩm vào
trong trận, từng mảng từng mảng phù văn bắt đầu tỏa linh quang, thậm chí là
lan tràn ra đến vách hang và trên đỉnh hang.
Vô cùng vô tận linh khí trong thiên địa cuốn đến, hội tụ bên trong hang động
này. Còn cả những linh mạch phân bố dưới lòng đất cũng bắt đầu câu thông với
tòa tế đàn này, chúng nó như một tấm mạng nhện kéo dài ra bốn phương tám
hướng.
Nhưng sau khi chữa trị xong, La Hán Tông lại cầm viên linh thạch thượng phẩm
cuối cùng, ngây người ở trung tâm tế đàn.
Hắn đã biết tác dụng của những phù văn quái dị kia rồi.
Hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.
Cô Minh Nguyệt cho rằng Sở Hi Thanh chữa trị trận pháp xong thì sẽ khởi
động, đưa mọi người tiến vào Thái Vi Viên.
Kết quả La Hán Tông lại cầm viên linh thạch thưởng phẩm cuối cùng, đứng một
lúc lâu mà vẫn không có ý định khảm vào.
Sở Hi Thanh thì lại lơ lửng tại chỗ, tựa như không hề sốt ruột.
Bao quát cả mấy người Tông Tam Bình, tất cả đệ tử Vô Tướng thần tông đều rất
bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK