Triệu Thất Gia không cam lòng nói: “Đáng trách! Cái thằng nhãi ranh nhà
người trí dũng song toàn, lòng dạ độc ác, rõ ràng là phong thái của kiêu hùng,
không biết sau này sẽ mang lại tai họa gì cho toàn bộ Đông Châu! Triệu mỗ chỉ
hận mình vô năng, không thể giết ngươi tại đây, trừ mối họa lớn cho triều đình. .
.”
Ánh mắt của Sở Hi Thanh thì lại lạnh lùng và hờ hững.
“Ta nói rồi, chỉ cần Tư Không Thiện chôn cùng Cuồng thúc của ta. Đông Châu
chắc chắn sẽ thái bình, sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Ta cũng đã nói, nếu như
các ngươi muốn vẽ đường cho hươu chạy, thì đao của Sở mỗ cũng không nói
chuyện tình cảm.”
“Vẽ đường cho hươu chạy?”
Triệu Thất Gia không khỏi nhướng mày lên.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Bạch Tiểu Chiêu đã dùng đao gió từ cơn
lốc, cắn nát đầu của hắn!
. . .
Ngay khi Sở Hi Thanh đánh chết mấy người Nham Ưng thần bộ - Triệu Thất
Gia.
Đệ tử nội môn Huyết Bức sơn là Yêu Tiễn – Nhạc Văn, bao quát cả đám người
Sơn Trùy – Chu Minh Sơn, Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn, Huyết Phong Kiếm – Lý
Đạo Quy, đã đi đến hiện trường nơi Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương bỏ
mình.
Chỉ là thi thể của Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương và thi thể của đám cướp
sông kia, đều đã bị hóa thành thịt vụn, nằm tán loạn ở khắp nơi, đã không còn
đầu mối gì hữu dụng.
Mùi máu tanh ở nơi này cũng hấp dẫn rất nhiều dã thú đi đến.
Nhạc Văn chỉ có thể nhìn ra thi thể của đám người Ngự Xích Dương bị đao gió
cắt nát.
Đao gió sắc bén mà dày đặc, tạo thành một cơn gió xoáy mạnh mẽ, cắt tất cả thi
thể thành mảnh vụn. Chỉ có vài món pháp khí tương đối cứng rắn là hơi nguyên
vẹn.
Trong đó bao quát cả một miếng giáp tay của Ngự Xích Dương.
Sắc mặt Nhạc Văn khó coi đến cực điểm.
Ngự Xích Dương là siêu thiên kiêu gần như có thể leo lên Thanh Vân Tổng
Bảng, tương lai có hi vọng vào Địa Bảng, rất được Huyết Bức sơn coi trọng.
Không ngờ một kẻ có tiền đồ vô lượng như vậy, lại ngã xuống tại nơi này.
“Con Ngũ vĩ bạch điêu kia tiêu hao một lượng lớn yêu lực để hủy thi diệt tích,
nhất định là muốn che giấu thứ gì đó.”
Ánh mắt Chu Minh Sơn lạnh lùng, quét mắt nhìn chung quanh: “Nếu như không
tìm ra bí mật trong này, chỉ sợ chúng ta khó có thể đánh chết người này.”
Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn thì lại vẫn thấy hơi sợ hãi.
Hắn vốn dự định trấn thủ con đường này, nhưng đêm qua khi Yêu Tiễn – Nhạc
Văn đến, hắn vì bảo vệ một tên siêu thiên kiêu như Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích
Dương cho nên đã cưỡng chế Ngự Xích Dương trấn thủ ở đây, cho nên Lữ Hàn
hắn mới thoát khỏi một kiếp này.
Khi Sở Hi Thanh chuyển đường lên hướng bắc, Ngự Xích Dương có thực lực
tương đương với hắn, liền không còn tính mạng.
Sau đó, Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn liền thở dài một hơi: “Ta không biết trong này
ẩn giấu bí mật gì, ta chỉ biết nơi này có một Ngự Xích Dương, ba tên lục phẩm
hạ, liên thủ lại mà cũng không ngăn cản được Sở Hi Thanh. Sau khi Ngự Xích
Dương thả pháo hoa, thậm chí còn không sống nổi một trăm cái hô hấp.
Vì vây giết Sở Hi Thanh, bọn họ kéo lười từ bốn phía, lấy bảy tên ngũ phẩm và
sáu mươi bảy tên lục phẩm làm nòng cốt, tạo thành hơn hai mươi đội ngũ.
Khoảng cách của bọn họ chỉ cách nhau khoảng hơn mười dặm, tạo thành một
vòng vây to lớn.
Theo lý thuyết, chỉ cần Ngự Xích Dương thả pháo hoa xong, lại sống sót được
một trăm cái hô hấp, vậy các đội ngũ ở chung quanh sẽ chạy đến, tiến vào phạm
vi có thể nhìn thấy nhau.
Trong vòng năm mươi cái hô hấp, có thể dùng cung nỏ để cứu viện.
Vấn đề là sau khi bọn họ chạy đến đây, thậm chí còn không nhìn thấy bóng lưng
của Sở Hi Thanh.
Nhạc Văn lại giơ tay lên hấp một cái, hút mấy viên ngân châm rải rác ở xung
quanh vào tay, rồi bắt đầu quan sắt.
“Đám Thần Tiên Kiếm này đã được kích hoạt, tổng cộng mười sáu viên Thần
Tiên Kiếp!”
Cũng chính là 16.000 cái ngân châm, tất cả đều không thể làm gì Sở Hi Thanh.
Sắc mặt Yêu Tiễn – Nhạc Văn nghiêm túc: “Thông báo cho bên dưới, lập tức tụ
tập lại với nhau, nhất định phải là 200 người một đội, mỗi đội phải có ít nhất
một tên ngũ phẩm, năm tên lục phẩm và ba mươi viên Thần Tiên Kiếp, ngoài ra,
lại nghĩ cách điều động một ít trọng nỗ Cửu Liên Tinh đến đây, loại trọng nỗ
của uy lực cực lớn này, có lẽ sẽ có hiệu quả.”
Hắn và mấy người Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn đều là đệ tử nội môn của Huyết Bức
sơn, nhưng bởi vì nguyên công đã đến đến ngũ phẩm đỉnh phong, thiên phú
huyết mạch cũng tiếp cận với cấp Thiên trụ, nên địa vị ở phía trên mấy người
này.
Nhạc Văn đến Đông Châu là vì một chuyện riêng, hôm qua lại nhận được tin
phù từ Huyết Bức sơn, chạy cả đêm qua đây để cứu viện, tạm thời chủ trì việc
vây giết Sở Hi Thanh.
Nhạc Văn vốn cho rằng Sở Hi Thanh chỉ là một thất phẩm mà thôi, chỉ cần bọn
họ có thể tìm thấy người là có thể bắt được.
Nhưng đến giờ phút này, hắn lại cảm thấy việc này rất vướng tay vướng chân.
Danh Sách Chương: