Nhưng khi Tư Đồ Đường tiếp tục viết viết, Chu Hồng Tuyết bỗng nhiên mở
miệng: “Khoan đã!”
Mọi người nghe vậy thì sững sờ, dồn dập nhìn sang.
Chu Hồng Tuyết đã nắm kiếm đứng dậy, mặt nàng lạnh lẽo như băng, mắt như
lưỡi đao: “Cứ nhường cơ nghiệp Thanh Phong Minh Nguyệt lâu như vậy, ta
không cam lòng!”
Tư Đồ Đường nghe vậy thì sững sờ: “Hồng Tuyết, ngươi…”
“Câm miệng!” Chu Hồng Tuyết tức giận hừ một tiếng: “Thiết Kỳ Bang chiếm
địa bàn của chúng ta, giết huynh đệ của chúng ta. Kết quả chúng ta không nói
tiếng nào, đao còn không thèm rút, còn phải nhường bốn quận, đây là cái gì
chứ? Việc này mà truyền đi, chỉ làm người giang hồ cười nhạo hai người chúng
ta.”
Nàng nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh: “Ta muốn chiến một trận công bằng
với Đao Quân, song phương không được sử dụng pháp khí, chỉ dùng võ đạo để
phân thắng thua, phân sinh tử. Nếu ta thua, Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sẽ
nhường kênh đào, từ đây chấm dứt ân oán. Nếu ta thắng, vậy cũng không dám
cầu quá nhiều, hai nhà chúng ta, mỗi nhà chưởng khống một nửa kênh đào lớn,
không biết Đao Quân có gan ứng chiến không?”
La Hán Tông vẫn yên lặng không nói, nhất thời liền nhíu mày.
Chu Hồng Tuyết này không chỉ có dũng khí, mà còn rất có tâm cơ.
Thanh Phong Kiếm - Chu Hồng Tuyết xếp hạng 29 Địa Bảng, trước kia là hạng
27, mới bị dồn xuống.
Sở Hi Thanh thì xếp hạng 7 Địa Bảng, Luận Võ Thần Cơ còn xếp hắn vào hạng
100 Thiên Bảng, nhưng cả hai nhà đều đánh giá và cho rằng, hắn dựa vào thần
bảo mới có thực lực như vậy.
Sau khi bài trừ tất cả pháp khí, vậy thì hắn không còn gì.
Phong Tam trực tiếp cười lạnh: “Không biết xấu hổ! Vậy mà ngươi cũng mở
miệng được!”
Gò má Chu Hồng Tuyết không khỏi đỏ lên.
Cái này đúng là có chút không biết xấu hổ.
Sở Hi Thanh chỉ là một tứ phẩm hạ, Chu Hồng Tuyết thì lại là đại cao thủ nhị
phẩm thượng, cao hơn Sở Hi Thanh tận năm cấp.
Nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh với ánh mắt khiêu khích.
Khóe môi Sở Hi Thanh lại cong lên, hiện ra mấy phần ý cười: “Có gì không
thể?”
Hắn còn đang muốn tìm người lập uy, để mình ngồi vững trên Thiên Bảng kìa.
Bây giờ có người tự đưa đến cửa, đúng là cầu còn không được.
Sở Hi Thanh phất tay ngăn cản Phong Tam khuyên can.
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nhìn ra bên ngoài: “Nơi này không tiện,
chúng ta ra bến tàu đi!”
Ngày xưa, lúc hắn chạy đến quận Thiên Lăng thì cũng đánh mấy trận ở đây rồi
vội vàng rời đi.
Không ngờ trở lại chốn cũ, cũng lại phải ra tay đánh nhau với người khác.
…
Trước đó một lúc, bên ngoài quán rượu.
Cô Minh Nguyệt vừa cảm ứng tình hình bên trong, vừa mở miệng nói chuyện
với Phong Liên Thành: “Ngươi là Thần vệ đầu tiên của Kỳ chủ, chắc hẳn đã
nhận được tin tức rồi chứ?”
Phong Liên Thành chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc: “Ngươi nói việc Kỳ
chủ muốn hoàn thành ‘nghi thức’ và thăng cấp tứ phẩm thượng? Xem ra Cô
huynh cũng đi theo hộ pháp?”
“Được Kỳ chủ ân điển, Cô mỗ may mắn được đi theo.” Cô Minh Nguyệt gật
đầu: “Đối với việc này, không biết Phong huynh nghĩ thế nào?”
“Đây tất nhiên là chuyện tốt, tu vị của Kỳ chủ tăng lên, toàn bộ Thiết Kỳ Bang
đều được lợi.”
Phong Liên Thành biết đây không phải là đáp án Cô Minh Nguyệt muốn, nhưng
hắn cũng không muốn để lại nhược điểm trước mặt Cô Minh Nguyệt.
“Ta chỉ lo lắng thôi, Kỳ chủ không thèm che giấu việc này, chỉ sợ sẽ có biến.
Nhưng mà Kỳ chủ trí kế đa đoan, đa mưu túc trí, chắc hẳn là sẽ không làm việc
không có lý trí như vậy.”
Thật ra thì Sở Hi Thanh làm việc vẫn tương đối bí ẩn, chỉ thông báo cho mấy
người dưới trướng thôi.
Vấn đề là thân phận của hắn và Cô Minh Nguyệt có vấn đề, bản thân Sở Hi
Thanh cũng biết việc này!
Vị này muốn thu phục bọn họ, cho nên mới giữ bọn họ lại.
Vì vậy, nhìn thế nào thì cũng thấy việc này có vấn đề.
Cô Minh Nguyệt cũng hiểu ý trong đó.
Phong Liên Thành cũng đang lo Sở Hi Thanh muốn bẫy người.
Cô Minh Nguyệt rất đau đầu: “Rất đau đầu, lần này Kỳ chủ lên phương bắc, tất
sẽ có biến cố lớn, hung hiểm khó dò, bây giờ ta cũng không biết làm gì cho
phải.”
Hắn nói như vậy, nhưng Phong Liên Thành lại hiểu.
Tin tức là nhất định phải truyền về, nhưng mà nếu thế lực sau lưng bọn họ tham
gia vây giết Sở Hi Thanh, nói không chừng lại bị Sở Hi Thanh hãm hại, vì thế
mà tử thương nặng nề, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Cái ‘hung hiểm’ này, thật ra chính là chỉ Sở Hi Thanh.
“Kỳ chủ bây giờ là cái đích của cả thiên hạ, không chỉ có một hai nhà nhìn
chằm chằm vào hắn.” Sắc mặt Phong Liên Thành không hề thay đổi: “Chúng ta
cứ binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn là được.”
Cô Minh Nguyệt nhướng mày lên, nghĩ thầm quả nhiên.
Thế lực sau lưng Phong Liên Thành quả nhiên là cũng có dự định như vậy.
Bọn họ sẽ không tham dự, mà chỉ cần lan truyền tin tức ra ngoài là được.
Hiện giờ có không biết bao nhiêu người đang coi Sở Hi Thanh thành cái đinh
trong mắt cái gai trong thịt, muốn trừ khử hắn.
Chỉ cần truyền tin Sở Hi Thanh có ý định thăng cấp ra ngoài, tất sẽ có các thế
lực mạnh mẽ khác xuất hiện, đưa Sở Hi Thanh vào chỗ chết!
Cái gọi là ‘binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn’, chính là tùy cơ ứng biến.
Danh Sách Chương: