“Có gì mà phải chúc mừng! Khi xưa, ta và Tần Mộc Ca đều là thánh truyền, khi
đó ta lại chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của nàng, mà bây giờ còn bị sư đệ ngươi
đuổi theo.”
Tông Tam Bình vừa nói chuyện, vừa ngưng tụ một viên kiếm khí ở trong lòng
bàn tay, thả lên mặt cân ứng đối với Sở Hi Thanh.
Đây là ‘thẻ đánh bạc’ của hắn, ‘thẻ đánh bạc’ này đủ đế cán cân nghiêng về một
bên.
Chúc Không Minh cho rằng mời Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang làm trọng tài,
thì có thể ngăn cản tất cả ngoại lực, thật sự là buồn cười biết bao!
Tuy nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, tay của Tông Tam Bình lại bị Kiếm Tàng
Phong tóm chặt.
“Sư huynh, không cần như vậy.”
Khóe môi Kiếm Tàng Phong cong lên: “Sư huynh không ngại có thêm chút lòng
tin với võ đạo và đao đạo của Sở sư đệ. Ta đã nói với ngươi rồi, dù hắn không tu
luyện được Thần Ý Xúc Tử Đao, thì tu một môn thánh truyền khác là không
thành vấn đề.”
Cũng đúng lúc này, đồng tiền kia rốt cuộc đã rơi xuống boong thuyền.
Kim Ngọc Lương Duyên đao bên hông Sở Hi Thanh đã lóe hàn quang.
Hắn dùng chính là ngọc đao Ngọc Khuê Kim Nghiệt, đao nhanh đến cực hạn,
trong mắt của tất cả võ tu ngũ phẩm ở trên boong thuyền, mảnh ánh đao kia của
hắn đã hóa thành một mảnh đao không thể nhìn thấy, cũng khó có thể dùng thần
niệm để nắm bắt.
Thần Phong Minh Kính Đao – Tam Tương Thần Đao!
“Chết!”
Chúc Không Minh cũng gần như là đồng thời rút đao ra.
Hắn cũng vô cùng tự tin với tốc độ đao của mình. Thậm chí còn không thèm
kiêng kị mà tiến lên một bước.
Chúc Không Minh thân như thuấn ảnh, một bước chính là một trượng.
Khi hắn múa đao, thì lại chém nứt một đường ở trên hư không.
Nhưng vào lúc này, Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang quan sát ở bên cạnh đã híp
mắt lại.
Họ Chúc thua rồi!
Vị anh kiệt xếp hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt đao, cấp Thiên trụ tương lai, thế mà
lại đoán sai vị trí của Sở Hi Thanh và thanh Ngọc Khê Kim Nghiệt đao của hắn.
Bạch Mã Phi Mã sao?
Còn nữa, tốc độ xuất đao của cái tên này, quá nhanh! Nhanh đến mức khó mà
tin nổi!
Thậm chí nhanh đến mức chỉ thiếu một chút nữa thôi, là có thể vượt qua tốc độ
phản ứng của rất nhiều võ tu ngũ phẩm.
Người này chỉ bị hạn chế bởi sức mạnh, lực không bằng người, đao có nhanh
hơn nữa thì cũng vô dụng.
Nhưng nếu như người này có sức mạnh lớn hơn, thì có thể chống lại ngũ phẩm
rồi. Những võ tu cấp thiên kiêu ở dưới ngũ phẩm hạ, chỉ sợ không thể sống nổi
quá mười hiệp dưới đao của người này.
Đao cương của hắn cũng tinh khiết đến đáng sợ, chỉ dùng tu vị thất phẩm hạ,
mà đã có thể kéo dài năm thước hai tấc rồi!
Đấy là còn chưa nói đến người này còn dùng đao ý mạnh mẽ chém thẳng vào
mi tâm của Chúc Không Minh, làm cho bước tiến của Chúc Không Minh xuất
hiện một tia cứng đờ.
Trận chiến giữa hạng 7 và hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt đao này, lại xuất hiện cục
diện nghiền ép về thực lực!
Ngay khi Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang nghĩ đến đây, hắn liền nghe thấy một
tiếng ‘bồng’.
Đó là tiếng khi đầu của Chúc Không Minh bị chém đắt, đầu của hắn bay lên
trời, mặt vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang thì lại hơi lắc đầu, phát ra một tiếng than thở:
“Đáng tiếc!’
Hắn tiếc nuối chính là Sở Hi Thanh vừa thể hiện ra huyết mạch Bạch Hổ.
Nếu như người này gia nhập Bạch Hổ môn bọn họ, nhất định có thể tu luyện
Bạch Hổ thánh truyền của bọn họ đến đăng phong tạo cực.
Cùng lúc đó, Tam Bình cư sĩ ở trên tầng ba cũng có vẻ mặt nhẹ nhõm, đồng thời
cũng nói một tiếng ‘đáng tiếc’.
Đáng tiếc là người này có huyết mạch Bạch Hổ.
Nếu như là Nhai Tí, người này nhất định có thể tu luyện toàn bộ Thần Ý Xúc
Tử Đao!
Mà ngay khi đầu của Chúc Không Minh bay lên trời, toàn bộ boong thuyền đều
yên tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi.
Sau khi Sở Hi Thanh đánh chết Chúc Không Minh, hắn cũng không buông lỏng
cảnh giác.
Hắn cảm ứng được thần niệm của người này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, đầu của Chúc Không Minh và thân thể của hắn
đều nổ thành bột máu.
Toàn thân Chúc Không Minh như biến thành bom, những bột máu và mảnh vỡ
của xương cốt kia thì lại bắn ra bốn phía như những mảnh đạn có uy lực kinh
người.
Thân thể Sở Hi Thanh lui về phía sau ba bước, Kim Phong Ngọc Lộ đao hóa
thành một mảnh đao màu vàng, gió thổi không lọt, khiến cho những máu thịt
kia đều bị đánh ra ngoài.
Lúc này, giữa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một tòa chuông vàng hư ảo cực to,
bao phủ toàn bộ thân thuyền Bình Thiên, ngăn cách thiên địa và không gian.
Cùng lúc đó, một tiếng hừ lạnh tựa như sét đánh, làm rung động tâm thần của
mọi người.
“Hay cho Thái Hư Khiên Thần Dẫn! Đây là bí pháp Hỗn Độn của Ma môn, chứ
không phải truyền thừa của Thần Hoang Bất Lão thành.”
Đó là một đạo thị của Tông Tam Bình, hắn nâng một cái chuông nhỏ màu vàng
óng, đứng ở không trung phía trên thuyền Bình Thiên.
Theo đạo thị rót pháp lực vào trong, chiếc chuông vàng hư ảo kia càng ngày
càng ngưng tụ, càng ngày càng hiện ra dầy cộm nặng nề.
Danh Sách Chương: