Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh rửa mặt qua loa một chút, rồi đi ra khỏi cửa với Sở Vân Vân.
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, những con đường bên trong võ quán vẫn đen thui.
Lại có rất nhiều đệ tử chạy ra từ phía Đệ Tử Cư, cả đám vội vã đi về phía thao
trường.
Khi hai người Sở Hi Thanh hòa vào trong dòng người, tất cả đám đệ tử nội môn
xung quanh đều dồn dập liếc mắt nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt của bọn họ khác nhau, có người kính ngưỡng, có người hâm mộ, có
người lạnh lùng, cũng có người tràn đầy chiến ý.
Dường như Sở Hi Thanh không để ý đến ánh mắt của mọi người lắm.
Sắc mặt hắn vẫn hờ hững như cũ, bước đi thong dong, khí thế cao thâm khó dò.
Nhưng trong lòng Sở Hi Thanh lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Hết cách rồi, nếu như hắn không muốn 32 điểm võ đạo kia giảm xuống, vậy thì
phải làm ra vẻ cao thủ thôi.
Vì lẽ đó, bây giờ hắn không thua nổi, thua một trận, hai mươi lượng bạc kia liền
trôi theo dòng nước.
Khi hai người đi đến thao trường rộng lớn, nơi này đã có rất nhiều người, toàn
bộ bốn ngàn người trong võ quán đều lục tục chạy đến nơi này.
Các giáo viên trong võ quán đang gào thét quát mắng, sắp xếp đám đệ tử thành
trận thành hàng ngay ngắn.
Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ nghiêm túc, lưng eo thẳng tắp, nhìn qua có vẻ như rất
phấn chấn.
Quán chủ võ quán và mấy vị giáo đầu thì đang ngồi trên một đài cao ở phía bắc.
Có điều, người ngồi chính giữa đài cao ngày hôm nay lại không phải là quán
chủ Lôi Nguyên, mà là một người nam tử mặt tròn có dáng người tầm trung.
Người này da thịt trắng nõn, cái mũi và mặt nhỏ, cười híp mắt nhìn xuống dưới
đài.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vừa hay nhìn thấy huynh đệ Hồ Khàn và Hồ Lai ở bên cạnh, hắn nhỏ giọng dò
hỏi: “Hồ Đại, người trên đài kia là ai vậy? Hôm nay võ quán có chuyện gì mà
lại triệu tập mọi người thế?”
“Đó là Tuần sát sứ của Vô Tướng Thần Tông phái đến, tên là Kiếm Tàng
Phong.” Quả nhiên, tin tức của Hồ Khản vẫn rất linh thông, sắc mặt hắn nghiêm
nghị: “Có người nói vị này là đệ tử chân truyền của Vô Tướng Thần Tông,
phụng mệnh của mấy vị trưởng lão đến xem bầu không khí học tập trong võ
quán, đồng thời kiểm tra ưu khuyết của giáo viên, còn có khả năng sẽ kiểm tra
võ nghệ của chúng ta nữa.”
Lúc này, lông mày của Sở Hi Thanh hơi nhướng lên.
Đệ tử chân truyền của Vô Tướng Thần Tông hoàn toàn khác với đệ tử chân
truyền của võ quán Chính Dương, ít nhất cũng là tứ phẩm cất bước.
Hắn thở nỗi lo lắng trong lòng xuống, loại chuyện kiểm tra võ nghệ này, không
đến phiên một đệ tử nội môn một lá như hắn.
Hơn nữa, làm một đệ tử nội môn một lá, thì hắn vẫn rất hợp lệ.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại phát hiện hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đang nhìn
mình với ánh mắt quái dị.
Hắn không khỏi hơi nghi ngờ hỏi: “Các ngươi nhìn ta như thế làm gì?”
Lúc này, Hồ Khản ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lóe: “Đêm gia Diệp giáo đầu
đã tìm chúng ta để hỏi chuyện về những lời đồn liên quan đến ngươi.”
Hồ Lai lại thấy hơi xấu hổ mà dùng tay vê râu cá trê của mình: “Chúng ta cũng
là bất đắc dĩ, chỉ có thể khai ngươi ra, có thể lát nữa Diệp giáo đầu sẽ tìm người
để hỏi chuyện.”
Sau khi Sở Hi Thanh nghe xong, hắn chợt cảm thấy nhức đầu không thôi.
Sở Vân Vân ở bên cạnh thì lại phì cười, tất cả những thứ này đều là do Sở Hi
Thanh tự tìm.
Ngay khi mấy người đang nghị luận, thì trên đài cao ở phía Bắc, Lôi Nguyên
lạnh lùng thi lễ về phía của Kiếm Tàng Phong.”
“Kiếm sư huynh, tất cả đệ tử ngoại môn, nội môn và chân truyền của võ quán
Chính Dương đã đến, giáo viên của võ quán là 376 người, có 353 người đến.”
Trong tông phái chỉ luận nhập môn trước hoặc sau, vì thế, tuy rằng hắn lớn hơn
Kiếm Tàng Phong năm tuổi, nhưng vẫn phải gọi Kiếm Tàng Phong là sư huynh.
“Vậy thì bắt đầu thể dục buổi sáng đi!” Kiếm Tàng Phong nhìn bốn phía một
chút, trên mặt vẫn là nụ cười đó: “Chư vị trưởng lão trong môn phái rất chờ
mong với năng lực dạy dỗ đệ tử của Lôi sư đệ. Sư đệ đã chấp chưởng võ quán
Chính Dương ba năm rồi, ta cũng muốn xem đám đệ tử võ quán có trình độ như
thế nào.”
Lôi Nguyên vẫn ung dung bình thản, nở một nụ cười nói: “Võ quán Chính
Dương chúng ta có trình độ thế nào, xin mời sư huynh mỏi mắt mong chờ.”
Kiếm Tàng Phong không khỏi nhướn mày lên.
Mỏi mắt mong chờ? Đây là đang cảnh giác mình sao?
Trong lời nói của vị Lôi sư đệ này có giấu gai nha, hiển nhiên là trong lòng
đang bực tức.
Nhưng mà chuyện này cũng rất bình thường, nếu hắn là Lôi Nguyên thì cũng sẽ
không vui vẻ nổi.
Theo Lôi Nguyên phất tay áo ra hiệu với một giáo viên ở phía sau, cái chuông
trong nhà để chuông ở bên phải lại vang lên lần nữa.
Lúc này, đám đệ tử đều ngồi xếp bằng theo các giáo viên, đón ánh mặt trời vừa
mới lộ ra để hô hấp thổ nạp.
Mấy ngàn người trên thao trường đồng thời hấp thu lực lượng Đại Nhật Nguyên
Dương, uẩn nhưỡng chân nguyên, tình cảnh này khá đồ sộ.
Nhìn từ trên đài cao xuống, còn có thể nhìn thấy một cầu vồng màu đỏ son mơ
hồ ở phía trên đám đệ tử.
Kiếm Tàng Phong ngưng thần quan sát một lát, trong mắt lại hiện ra vài phần
kinh ngạc.
Bản thân hắn cũng xuất thân từ võ quán Chính Dương, còn từng đảm nhiệm
giáo đầu ở võ quán Chính Dương, nên cũng khá hiểu trình độ của võ quán
Chính Dương.
Lúc này, khí tượng của đám đệ tử trong võ quán, đã mạnh mẽ hơn mấy năm
trước nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK