Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người, chỉ có Kế Tiễn Tiễn là không hào hứng lắm, luôn nằm trong
trạng thái mất tập trung.
Có lẽ là tâm sự nặng nề, Kế Tiễn Tiễn bất tri bất giác bị Sở Hi Thanh chuốc hai
vại rượu, lúc này cũng mơ mơ hồ hồ.
Khi trời tối người yên, mọi người cơm nước no nê, hoặc là ngủ say như chết. Sở
Hi Thanh lại cầm chén rượu, chà chà hai tiếng: “Không ngờ vị Tả huynh đệ kia
của ta lại có cơ duyên như vậy.”
Hắn đã biết được tình hình gần đây của Tả Thanh Vân từ miệng huynh đệ Hồ
gia.
Hai người này ở trong Thiên Cơ các, không chỉ tin tức nhanh nhạy, mà còn có
thể tiếp xúc với các loại điển cố võ lâm mà Thiên Cơ các đã thu gom. Cộng
thêm Tả Thanh Vân khá thân thiện, thường xuyên ngồi uống rượu với nhau, vì
vậy bọn họ cũng đoán ra được một bộ phận chân tướng khi cơ thể Tả Thanh
Vân thay đổi.
Mấy đời Bạch Hổ hầu trước kia, đều tán công trùng tu khi cực thịnh, hoặc là tìm
kiếm người đáng tin để tái giá công pháp.
Mà Tả Thanh Vân, chính là ‘lọ chứa’ mà Bạch Hổ hầu đương đại lựa chọn.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, cái Giá Nguyên đại pháp này, há không phải Giá Y
Thần Công trong tiểu thuyết võ hiệp sao?
Khi mình vất vả luyện tập, còn đang khổ sở vì tiến vào ngũ phẩm.
Thì cái tên kia lại có thể một bước lên trời, sau một năm rưỡi nữa là có thể vào
thẳng nhị phẩm.
Ở rể như vậy, đúng thật là quá thoải mái.
Sở Vân Vân thì lại gạt vài sợi tóc trên trán Lục Loạn Ly, nhìn khuôn mặt đỏ
bừng bừng của thiếu nữ.
“Loạn Ly nàng rất yêu thích ngươi, đang vui vẻ thay cho ngươi.”
Sở Hi Thanh lập tức rùng mình, vô thức cảm giác được nguy cơ.
“Loạn Ly rất ngây thơ thiện lương.”
Sở Hi Thanh gật đầu xong, vừa cười vừa chủ động cụng chén với Sở Vân Vân:
“Uống nước không quên người đào giếng, mời ngươi một chén, may mà nhờ
Vô Cực Trảm của Vân Vân ngươi, bằng không thì hôm nay ta khó khăn rồi.”
“Là do ngươi học nhanh.”
Sở Vân Vân quả nhiên bị hắn kéo qua chủ đề khác.
Tâm trạng của nàng cũng rất sung sướng, gọn gàng uống cạn chén rượu: “Hơn
nữa, cần gì phải cảm ơn ta? Vô Cực Trảm chỉ là dệt hoa trên gấm, ta đánh giá
thấp vị Tử Mi Thiên Quân kia, cũng đánh giá thấp ngươi. Với năng lực của
ngươi bây giờ, dù cho không có Vô Cực Trảm, thì cũng có thể ngang tay với
hắn.”
Nàng đang vui vẻ vì chuyện này.
Sở Hi Thanh chưa từng để nàng thất vọng.
Không chỉ không có, mà hết lần này đến lần khác còn làm cho nàng vui mừng.
Quan hệ của hai người là tương cứu trong lúc hoạn nạn, vui buồn có nhau.
Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh cao hơn một phần, tu vị mạnh hơn một đường,
đều có thể trợ giúp bọn họ phá tan bóng tôi và sương mù ở con đường phía
trước.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lại rót một chén rượu cho Sở Vân Vân: “Không có
ngươi ân cần dạy bảo, khổ tâm mưu tính, ta làm sao có thể có tu vị như vậy giờ,
có uy phong như bây giờ?”
Nói chung là không thể để cho Sở Vân Vân rảnh rỗi nghĩ đến việc khác.
Nhưng Sở Hi Thanh vừa nói đến đây, thần sắc đột nhiên hơi động.
Lúc này, một vệt kim quang bỗng nhiên xuyên cửa sổ mà vào, trôi nổi ở trước
mặt hắn.
Lần này không phải là đao, mà là một phù lục màu tím bầm.
“Tin phù của tông chủ?”
Sở Hi Thanh cau mày, ánh mắt hơi khó hiểu.
Lý Trường Sinh gửi tin phù cho hắn vào lúc này để làm gì, không biết nhìn bầu
không khí sao? Không biết tìm thời gian khá hơn một chút sao?
Sở Hi Thanh chộp phụ lục màu tím vào trong tay.
Chốc lát sau, Sở Hi Thanh liền nhướng mày lên, mắt hiện ra vẻ nghiêm túc:
“Tông chủ nói, có một vị đại năng ra tay thay đổi quy tắc của Vân Hải tiên
cung.”
“Đại năng?” Con ngươi Sở Vân Vân co rút lại, lấy làm kinh hãi: “Tông chủ có
nói quy tắc bây giờ là như thế nào không?”
Nàng không hỏi Sở Hi Thanh là vì đại năng nào.
Bởi vì trên thế gian này, người có thể vặn vẹo quy tắc của Vân Hải tiên cung,
cũng chỉ có vài vị mà thôi.
“Quy tắc cũ của Thần Ngao Tán Nhân là, tu sĩ dưới ngũ phẩm mới có thể đi vào
Vân Hải tiên cung, sau khi tiến vào Vân Hải tiên có thể tăng tu vị lên ngũ phẩm,
nhưng một đội ngũ nhất định phải có một người dưới hai mươi tuổi, duy trì tu vị
lục phẩm, có thiên phú thuật võ song tu, hơn nữa phải có năng lực kế thừa y bát
của Thần Ngao Tán Nhân. Bây giờ những quy tắc này đã bị người khác vặn
vẹo.”
Trong con ngươi của Sở Hi Thanh hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Có người dùng
‘Xiển Thiên chi đạo’ để trình bày quy tắc. Trước khi tiến vào tiên cung thì phải
duy trì dưới ngũ phẩm, sau khi tiến vào Vân Hải tiên cung cũng không thể vượt
quá ngũ phẩm. Nhưng bốn quy tắc sau thì lại bị chia ra, không bắt buộc phải hội
tụ tất cả quy tắc trên một người nữa.”
Trong lòng hắn âm thầm chửi má nó.
Sở Hi Thanh vốn cho nắm chắc chuyến đi Vân Hải tiên cung này rồi.
Thử hỏi có bao nhiêu lục phẩm trong thiên hạ có thể đỡ nổi một chiêu của hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK