Tất cả mọi người cũng tăng tốc lùi lại, sắc mặt bọn họ tuy khó coi, nhưng nội
tâm cũng đã bình tĩnh hơn.
Sở Hi Thanh không dùng Thần Ý Xúc Tử Đao, mà chuyển qua Ngọa Tuyết thần
đao, điều này làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo tình báo, Sở Hi Thanh cần một phần ba mươi cái hô hấp mới có thể
súc thế xong.
Lực khống chế hàn lực của Sở Hi Thanh cũng rất có vấn đề.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, Vũ Văn Bá và tất cả mọi người đều hiện ra
vẻ giật mình kinh hãi.
Đầu tiên là long trảo của cự long thủy tinh bị đóng băng, rồi bắt đầu vỡ thành
từng mảnh.
Sau đó là thanh kiếm khổng lồ của Kiến Nguyên đế cũng bị đóng băng giữa
không trung.
Sau đó là Vũ Văn Bá và bốn vị võ tu nhất phẩm vừa mới khôi phục kia, bọn họ
cũng bị đóng băng.
Năm người đều không có lực đối kháng, kể cả vẻ mặt giật mình kinh hãi kia
cũng bị hàn lực vô biên của Sở Hi Thanh đóng băng tại chỗ.
Cuối cùng là đám võ tu nhất phẩm đã tản ra đến ngoài trăm trượng.
Trong đó thì Sở Như Lai chạy tương đối chậm, nửa người đã bị hàn băng bao
trùm.
Trên mặt hắn toát ra vẻ không dám tin tưởng.
Sở Hi Thanh súc thế nhanh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Có lẽ còn chưa đến một phần ngàn cái hô hấp.
Hơn nữa hàn lực này quá mạnh, vượt xa dự đoán của hắn.
Sở Hi Thanh cũng không lãng phí quá nhiều hàn lực.
Tuy rằng lực khống chế của người này với hàn lực vẫn rất trúc trắc và cứng
ngắc, nhưng vẫn có thể khóa chặt mục tiêu, sau đó dùng hàn lực vô cùng vô tận
kia để ép vỡ đối thủ!
Ý niệm đầu tiên trong đầu Sở Như Lai là trống không, sau đó vô số nghi ngờ
nhảy lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tình hình này hoàn toàn khác với cuộc chiến ở Thương Châu! Ngọa Tuyết thần
đao của thằng nhãi ranh này có thể mạnh như vậy sao?
Hàn Phong chi pháp của hắn là chiếm được từ Vấn Tố Y cơ mà?
Đây căn bản không phải lực lượng do hắn tu luyện được, hắn làm sao có thể
phát huy đến mức độ này? Còn có thể điều khiển dễ dàng như vậy?
Khi sắc mặt Sở Như Lai trắng bệch, mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Một bóng người yểu điệu đã lắc mình đến trước người hắn.
Đó chính là Sở Mính, nàng đã rời khỏi điện, chạy đến Ngọ Môn.
Nhưng mà nàng còn chưa đến nơi thì tình hình nơi này đã phát sinh biến hóa.
Tuy nhiên, Sở Mính vẫn chạy đến trước khi cha mình bị Sở Hi Thanh đóng
băng, nàng ngăn ở trước người Sở Như Lai.
“Cút cho ta!”
Sở Mính muốn rách cả mí mắt, bện một mảnh đao cương như gương bạc ở
trước mặt, nỗ lực đẩy hàn lực của Sở Hi Thanh sang hai bên.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, nàng và Sở Như Lai đều bị rơi vào trong hàn
băng.
Tầng băng này lập tức vỡ vụn, phát ra tiếng nổ vang.
Sở Mính lao ra ngoài, rồi nhanh chóng lùi về sau.
Sắc mặt nàng tái nhợt như người chết, cánh tay bên trái vẫn bị bao trùm bởi một
lớp băng mỏng, hoàn toàn không thể cử động.
Sở Mính vừa đẩy được gần tám phần mười hàn lực, nhưng nàng và Sở Như Lai
vẫn phải chịu đựng hơn hai phần mười hàn lực.
Hai người chỉ có thể dốc sức thôi phát khí huyết trong cơ thể, hóa giải và trục
xuất hàn lực trong cơ thể ra ngoài.
Nội tâm Sở Mính cực kỳ khó chịu, lại ủ rũ đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng phát hiện chênh lệch giữa mình và Sở Hi
Thanh quả thực là lạch trời, đã vượt xa dự đoán của nàng.
Đó mới chỉ là một phần hàn lực của Sở Hi Thanh mà thôi, vậy mà nàng đã khó
có thể chịu được nổi!
Sở Mính quả thực là không dám tin tưởng, mình thế mà lại có thể chạy trốn từ
tay Sở Hi Thanh.
Hiện giờ chỉ có thể nhận được rằng, Sở Hi Thanh tự cao tự đại, khi đó quá
khinh thường và bất cẩn thôi.
May mắn là vào lúc này, Vũ Côn Luân đã giao thủ kịch liệt với Sở Hi Thanh.
Mộng Huyễn chi pháp của hắn đang kiềm chế Như Ý chi pháp và Thần Ý Xúc
Tử Đao của Sở Hi Thanh.
Hai người bắt đầu chém giết gần người, liên tục giao thủ và va chạm trong màn
sương mù dày đặc kia.
Tần suất giao thủ của song phương cũng không nhanh.
Sở Hi Thanh chuyển qua dùng Ngọa Tuyết thần đao, một cái hô hấp chỉ chém
được khoảng ngàn đao.
Nhưng mà hàn lực vô biên cũng làm cho tốc độ của Vũ Côn Luân chậm lại.
Hơn nữa, mỗi một trảo của Vũ Côn Luân đều phải dùng toàn lực.
Thần ý hóa đao của Sở Hi Thanh vẫn đang liên tục chém vào tâm linh của hắn.
Lại liên tục phản xạ lại lực lượng của Vũ Côn Luân.
Thứ Vũ Côn Luân phải đối kháng bây giờ, thực ra là ‘Sở Hi Thanh và Vũ Côn
Luân’ liên thủ.
Nhưng long khu thủy tinh này nhìn như là thực thể, thực ra thì chỉ là hơi nước,
nếu không chịu nổi thì tạm thời hóa giải, biến thành hơi nước và sương mù.
Lực lượng của hai người liên tục va chạm ở gần Ngọ Môn, làn sóng cương lực
hùng vĩ và vô số đao cương kiếm khí bắn bốn phương tám hướng, khiến tất cả
kiến trúc chu vi mười dặm quanh đây đều bị san thành đất bằng, hoặc là bị đóng
băng!
Còn có một lớp băng đang nhanh chóng khuếch tán trên mặt đất, tất cả người và
vật tiếp xúc với nó đều bị đóng băng tại chỗ.
Dù là Vũ Côn Luân cũng không thể ngăn cản.
Mà rất nhiều võ tu nhất phẩm chung quanh lại chỉ có thể đứng xem.
Bọn họ vừa không thể đối kháng với Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh,
cũng không thể đối kháng với Hàn Phong chi pháp, chỉ có thể lùi ra rất xa.
Danh Sách Chương: