Cùng lúc đó, trong hoàng cung tại thành Vọng An.
Kiến Nguyên đế có hơi buồn bực mà xé nát phong thư trong tay.
Sau đó hắn cũng không nhịn nổi nữa, trực tiếp đá ngự án ở trước người, rút
kiếm chém nát tất cả mọi thứ ở chung quanh.
Kiếm khí kia còn lan đến cả mấy cung nữ và nội thị.
Khi quốc sư Vũ Côn Luân tiến vào trong, liền nhìn thấy tòa cung điện bừa bãi
và những mảnh thi thể đẫm máu.
Một đám cung nữ và nội thị bị ép phải trốn vào trong góc, nằm run lẩy bẩy.
Vũ Côn Luân không khỏi nhíu mày.
Từ sau trận chiến ở quận Hoài âm, vị bệ hạ này càng ngày càng không áp chế
nổi tính tình của mình, cũng càng ngày càng thích lấy người khác để trút giận.
Mà Kiến Nguyên đế bây giờ đang tự rót tự uống rượu ở trên ngự tọa.
Hắn ngước nhìn Vũ Côn Luân với vẻ hơi say: “Quốc sư đến rồi, đến uống rượu
với ta nào.”
“Bệ hạ đang không vui?”
Vũ Côn Luân thản nhiên đi qua nơi đó: “Bên Sở Như Lai tuy không được như ý
muốn, nhưng cũng đã dẫn Sở MÍnh ra ngoài.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, giọng nói ẩn chứa vẻ trào
phúng: “Nhưng mà mục đích của chúng ta là dùng Sở Như Lai làm mồi nhử
nàng đi ra. Rồi để đám thần linh kia giết chết nàng, diệt trừ nàng, mà không
phải là dẫn nàng ra ngoài!”
“Vị Cự Môn Tinh Quân kia hồi âm cho ta, nói là sức chiến đấu của Sở Mính
vượt xa dự đoán của chúng ta, khiến cho bọn họ không nắm chắc. Vì đề phòng
đánh rắn động cỏ, nên bọn họ không thể không từ bỏ cơ hội này.”
Kế hoạch của bọn họ vốn là dùng bốn năm để bù đắp thiếu hụt trong cơ thể Sở
Mính.
Nhưng mà bây giờ, Sở Mính đã tiếp cận với trạng thái hoàn mỹ rồi, cái này
khiến cho bố trí trước kia của bọn họ tựa như một trò cười.
Nhưng làm cho hắn khó chịu nhất là, hắn đầu tư một lượng lớn của cải và tâm
huyết, lại trở thành binh khí trong tay kẻ địch, trở thành cánh tay đắc lực của tên
tạp chủng Sở Hi Thanh kia.
Đây thật sự là lẽ nào có lý đó!
“Thực lực của Sở Mính đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.”
Trong mắt Vũ Côn Luân lộ ra vẻ ngờ vực.
Hắn đang nghĩ đây là năng lực của ai? Lại mượn pháp môn gì để hoàn thành?
Phải biết dù là bản thể của hắn cũng phải hết sức tập trung, dùng thời gian ba
tháng năm tháng mới có thể thành công.
Nhưng mà sau lưng Sở Hi Thanh không thể có một cao nhân như vậy.
Thánh hoàng đời thứ ba có khả năng làm được, nhưng hắn tuyệt đối không có
thời gian rảnh rỗi như vậy.
Vũ Côn Luân chợt đổi đề tài: “Có điều, bệ hạ không cần tức giận như vậy, chỉ
cần bệ hạ có thể đánh vỡ phong ấn cho Đế Oa, cấm chế trong người Sở Mính
không phải là không thể nghịch chuyển. Bọn họ sử dụng Điên Đảo âm Dương
để cướp đoạt Sở Mính, tương lai bệ hạ cũng có thể sử dụng pháp môn này để
cướp lại.”
“Vậy sao?” Thái độ của Kiến Nguyên đế rất bình thản, hắn không tỏ ý kiến:
“Cũng không biết trẫm có cơ hội nhìn thấy một ngày đó không? Nhưng nếu thật
sự có ngày đó, Sở Mính đã là thứ có cũng được mà không có cũng được rồi!”
Hắn lập tức ngưng mắt nhìn Vũ Côn Luân: “Quốc sư đã điều tra rõ ‘Thập Nhị
Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’ của trẫm chưa? Cải tạo thế nào rồi?
Bản thể của ngươi có còn dư lực hay không?”
Bắt đầu từ khi hắn trở về thành Vọng An, đại trận trấn quốc của Đại Ninh vẫn
luôn nằm trong trạng thái cải tạo.
Một mặt là điều tra việc Lục Trầm động tay động chân vào đại trận, một mặt là
tìm ra lý do Sở Hi Thanh có thể điều động long khí ở trong đó.
Ngoài ra, cũng là để cho Chập Long hòa Mộng Huyễn chi pháp của hắn vào
trong đại trận trấn quốc.
Đại Ninh bây giờ đã mất một nửa giang sơn, một nửa còn lại cũng đã mất hết
lòng dân, thậm chí còn nổi lên ý phản nghịch.
Mà sau khi cải tạo đại trận trấn quốc, không chỉ giúp Kiến Nguyên đế tinh luyện
long khí, mà còn có thể mở rộng phạm vi bao trùm của Mộng Huyễn chi pháp.
Kiến Nguyên đế vẫn rất phòng bị Chập Long như cũ, nhưng đã đến nước này
rồi, hắn đã không lo được nhiều như vậy.
“Bệ hạ, đã điều tra được pháp môn Sở Hi Thanh cướp Sở Mính, hẳn là Lục
Nguyên, đệ đệ của Lục Trầm gây nên, bọn họ thay đổi mấy cái phù văn trong
đại trận, lại chôn mấy viên ‘Tiên Thiên âm Dương thạch’ trong trận, lại mượn
mảnh vỡ Thần Khế thiên bi, hoàn thành thuật Điên Đảo âm Dương. Thuật sư
cung phụng của bệ hạ hẳn là không quen thuộc với kết cấu của đại trận trấn
quốc, cho nên mới bị bọn họ nhân cơ hội.”
Vũ Côn Luân nói đến việc này thì lại cảm thấy đau lòng.
Nếu khi đó Kiến Nguyên đế để hắn liếc mắt dù chỉ một cái, thì Sở Hi Thanh đã
không có cơ hội lợi dụng rồi: “Còn về phần vì sao Sở Hi Thanh có thể mượn
tạm long khí bên trong đại trận trấn quốc, ngoại trừ Thần Khế thiên bi ra, thì
còn có quan hệ với chuyện bệ hạ lấy huyết mạch Vạn Tượng trong cơ thể hắn.”
Hắn nói đến đây, liền thấy mặt Kiến Nguyên đế lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, lập tức ý
thức được đối phương muốn nghe cái gì.
Vũ Côn Luân âm thầm thở dài, khẽ lắc đầu: “Đại trận trấn quốc tạm thời mất
hiệu lực trong thời gian này, bản thể của ta đang dùng Mộng Huyễn chi pháp để
lấy thân thay trận, tạm thời không thể thoát thân.”
Trong con ngươi của Kiến Nguyên đế lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo không dễ
phát hiện.
Danh Sách Chương: