Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời này của đại trưởng lão không khỏi làm người khác không thoải mái.” Đây
là tư nghị tòng quân ở bên cạnh Vương Thăng.
Vị tư nghị tòng quân trẻ tuổi này cau mày nói: “Chúng ta đổi trắng thay đen thì
dễ, nhưng sẽ khiến Tổng đốc đại nhân nhà ta bị người nắm đằng chuôi! Ta đoán
là các thế gia đại tộc ở quận Tú Thủy kia, nhất định sẽ không giảng hòa. Bọn họ
có căn cơ sâu dầy, quan hệ rắc rối và đan xen chằng chịt, nếu như bắt tay lại để
kết tội đại nhân nhà ta ở trên triều, vậy chỉ sợ chúng ta cũng phải chịu tội.”
Thanh Hư Tử mỉm cười, phất trần trong tay bay lên, làm cho một ít nước trà đổ
lên bàn.
“Các thế gia đại tộc này âm mưu tạo phản với Tư Không Thiện, còn có sau đó
gì nữa?”
Ánh mắt Thanh Hư Tử lạnh lùng như băng: “Ba ngày sau, châu quân Đông
Châu có thể liên thủ với Thiết Kỳ Bang, cùng nhau đánh vào quận thành Tú
Thủy, tiêu diệt phản tặc quận Tú Thủy. Nếu như các ngươi lo hậu hoạn, vậy
không ngại diệt trừ hậu hoạn từ trước, rửa sạch vết bẩn trong quận này luôn.”
Lúc này, toàn bộ phòng đều yên tĩnh như chết, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tư nghị tòng quân trẻ tuổi nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
Hắn hiểu rõ ý của Thanh Hư Tử, chính là muốn giết người diệt khẩu, mượn
danh nghĩa bình định phản tặc, diệt sạch tất cả thế gia vọng tộc trong quận Tú
Thủy luôn.
Tư nghị tòng quân vô thức muốn hỏi một câu, nên ứng phó với ngự sử và Cấp
sự trung trong triều thế nào?
Bọn họ tàn sát thân sĩ lương dân, giết người vô tội, giả mạo công trạng, đám
thanh lưu kia có thể ngồi yên không để ý sao?
Tư nghị tòng quân trẻ tuổi lập tức nghĩ đến, nếu đám ngự sử kia không tìm được
khổ chủ, vậy thì phải làm thế nào đây? Vậy thì cũng chỉ có thể bỏ qua.
Huống hồ, Vô Tướng thần tông đã nhúng tay vào chuyện này, đám quan trong
triều có bao nhiêu can đảm mà dám lật lại bản án cho thân sĩ quận Tú Thủy?
Hắn liền yên lặng không nói câu gì nữa.
Sở Hi Thanh ngồi trong góc của phòng trà, yên lặng lắng nghe mọi chuyện,
trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.
Nghĩ thầm, đây chính là cái gọi ‘lấy gậy ông đập lưng ông’ của Thanh Hư đại
trưởng lão?
Vị đại trưởng lão này quá mạnh mẽ, quả thực là lật tay thành mây úp tay thành
mưa.
Dăm ba câu nói, đã kết tội phản tặc cho đám người Tư Không Thiện và thế gia
quận Tú Thủy rồi.
Không chỉ rửa sạch tội danh cho hắn, mà còn hả giận!
“Nếu như những gì Tào thiên hộ nói là thật, như vậy Tư Không Thiện đúng là
có hiềm nghi mưu phản.”
Tổng đốc Vương Thăng híp mắt: “Nhưng trước đó, ta cần yêu cầu Sở thiếu kỳ
chủ cho ta một cái đảm bảo. Ta hi vọng trong vòng hai năm tiếp theo, thế lực
của Thiết Kỳ Bang chỉ có thể hạn chế ở trong hai quận Tầm Dương và Tú Thủy,
không được mở rộng thêm ra bên ngoài nữa.”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, vẻ mặt như có chút không tình nguyện.
Hắn hơi chần chờ một chút, sau đó vẫn mở miệng trả lời: “Có thể, nhưng quan
phủ Đông Châu không được can thiệp vào tất cả chuyện trên giang hồ của Thiết
Kỳ Bang ở hai quận này. Còn cả Thập Thất Liên Hoàn Ổ nữa, Thiết Kỳ Bang
nhất định phải thu dọn Thập Thất Liên Hoàn Ổ thì mới hả giận.”
Thật ra Vương Thăng không nói thì hắn cũng không định mở rộng thế lực.
Thời gian gần đây, tốc độ mở rộng của Thiết Kỳ Bang quá nhanh, quy mô đã
đến cực hạn, căn cơ đã yếu đến không chịu nổi.
Mặc kệ là thợ săn, cu li hay người chèo thuyền, tất cả đều cần thở dốc.
Vì vậy, sau khi trận sóng gió này chấm dứt, Thiết Kỳ Bang sẽ ổn định lại, tích
lũy căn cơ, mời chào anh kiệt, tích lũy lực lượng làm chủ.
Huống hồ, hai năm tiếp theo Sở Hi Thanh sẽ tập trung vào phương bắc, vào Vô
Tướng thần tông.
Tạm thời không rảnh để quan tâm đến Thiết Kỳ Bang. . .
“Thập Thất Liên Hoàn Ổ? Nếu Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã cấu kết với Tư
Không Thiện, tự nhiên cũng là phản tặc!”
Vương Thăng không thèm để ý chút nào.
Hắn chỉ cần đảm bảo Thiết Kỳ Bang sẽ không gây chuyện trong hai năm tiếp
theo là được.
Qua hai năm, hắn sẽ chuyển đến nơi khác, nhậm chức ở chỗ khác rồi.
Chuyện sau này, Vương Thăng không lo được, cũng lười quản.
“Còn có một việc. . .” Tổng đốc Vương Thăng nhìn Thanh Hư Tử: “Muốn kết
tội mưu phản cho Tư Không Thiện, lại rửa sạch tội danh cho Sở Hi Thanh hiền
chất, tốt nhất là để Án sát sứ Đông Châu phối hợp, người này và ta không phải
người cùng một đường, chỉ có thể do Vô Tướng thần tông các ngươi phụ trách.”
Hắn không lo lắng chút nào.
Cái gọi là Án sát sứ Đông Châu, trước mặt Vô Tướng thần tông thì chỉ là con
giun cái dễ.
Không!
Vị Án sát sứ Đông Châu Hạ Hầu Nguyên kia cũng chẳng là cái thá gì!
“Có thể!” Thanh Hư Tử hơi gật đầu: “Người này. . .”
Hắn nói đến chỗ này, thần sắc hơi động, trong mắt chứa ý lạnh mà nhìn ra ngoài
cửa: “Hắn đến rồi.”
Cũng đúng lúc này, có tiếng nói của một người đàn ông trung niên truyền vào
bên trong phủ Tổng đốc: “Hạ quan Án sát sứ Đông Châu Hạ Hầu Nguyên,
chuyên môn đến để bái kiến Thanh Hư Tử đại trưởng lão!”
Tiếng nói này dầy cộm nặng nề, như tiếng chuông đồng, nhưng lại ngậm lấy vài
phần sốt ruột và bất đắc dĩ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK