Tần Phụng Tiên thì vẫn duy trì thân thể Cự linh, thân hình của hắn thậm chí còn
bành trướng đến 30 trượng.
Tần Phụng Tiên tiếp tục thôi phát ‘Vạn Thần Nguyên Lưu đại pháp’, mô phỏng
lực lượng huyết mạch ‘Thiên Viêm thần mục’ của đế tộc ‘Tây Hoàng tộc’ Bất
Chu sơn bây giờ, cũng được xưng là ‘Hỏa Thần tộc’.
Lúc này, Tần Phụng Tiên lại bị thương của Sở Vân Vân xung kích, không thể tự
chủ mà bay ngược ra sau.
Mi tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện một con mắt dọc màu lửa, chiếu rọi về
phía Sở Vân Vân, làm cho một ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt cơ thể nàng.
Nhưng ngọn lửa này nhìn như đáng sợ, lại bị lực lượng của Sở Vân Vân ngăn
cách ở bên ngoài.
Đó là lực lượng Già Thiên, tuyệt đối che đậy, làm cho tất cả thần hỏa đỏ thẫm
không thể tiếp cận phạm vi ba thước quanh người nàng.
Những ngọn lửa này còn bị tiểu Toan Nghê của nàng lợi dụng, dùng để đốt cháy
đối thủ.
Sở Vân Vân một thương đánh nổ vai đại chủ tế của Huỳnh Hoặc tinh quân.
Để vị Cự linh tế ti vẫn thao túng ngọn lửa này biến thành một bó đuốc, bị ngọn
lửa nóng rực và khốc liệt đốt cháy.
Sau đó, Sở Vân Vân quét ngang sau lưng, giao thủ với tứ đại Siêu Phẩm là
Hoàng Hắc Huyền, Hoàng Thiên Mục, Hoàng Bác Long và Trang Nghiêm đang
điên cuồng tấn công.
Theo vài tiếng nổ rung trời truyền ra, bốn vị sức chiến đấu Siêu Phẩm lại bị
trường thương của nàng đẩy lui.
Bản thân Sở Vân Vân cũng trượt lùi khoảng trăm trượng trên không trung.
Nhưng nàng ổn định nhanh hơn đám người Hoàng Hắc Huyền, cũng ngưng tụ
chân nguyên nhanh hơn bọn họ.
May mắn là vào lúc này, vị năm vị Cự linh nhất phẩm đã đi đến. Bọn họ không
dám đối kháng chính diện với Tần Mộc Ca, tất cả đều ra tay từ khoảng cách
ngàn trượng.
Bọn họ dùng thiên quy để can thiệp vào thiên địa nơi này, sau đó liên tục tấn
công từ xa.
Việc này cũng kiềm chế Sở Vân Vân một chút, khiến mấy người Hoàng Hắc
Huyền tập hợp lại.
Sắc mặt Hoàng Hắc Huyền cực kỳ khó coi.
Sở Vân Vân mượn thú Toan Nghê để tu hành Già Thiên chi pháp, không ngờ
cũng đã có thành tựu.
Vừa rồi, nữ tử này che đậy cảm quan của hai vị đại chủ tế, để bọn họ phán đoán
sai lầm.
Nàng còn che đậy thiên quy của mọi người ở đây, che đậy cả Dụ Thiên và Suy
Vong của Hoàng Hắc Huyền, để lực lượng của hắn không thể phát huy.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vị đại chủ tế của Huỳnh Hoặc tinh quân bị đánh nổ
vai, ngọn lửa trên vai lại hóa thành máu thịt và xương cốt, khiến cho vị đại chủ
tế này khôi phục như lúc ban đầu, thì Hoàng Hắc Huyền lại thả lỏng.
Huỳnh Hoặc tinh quân đang nhìn chằm chằm vào trận chiến này, thần lực cũng
đã hàng lâm!
Chuyện này có nghĩa là lực lượng của hai vị đại chủ tế sẽ tăng lên một đoạn,
bọn họ không còn là điểm yếu của trận chiến này nữa.
Trận chiến này, bọn họ tuyệt đối không thể thua!
“Tần Mộc Ca!”
Trong mắt Hoàng Hắc Huyền hiện lên u hỏa: “Ngươi quả thực rất mạnh, mạnh
hơn cả dự đoán của ta, nhưng hôm nay ngươi đừng hòng tiến thêm một bước về
phía núi Ô Kim! Các ngươi bại cục đã định!”
Thái độ của Sở Vân Vân lại thản nhiên như không.
Nàng liếc mắt nhìn về phía núi Ô Kim, sau đó khóe môi liền cong lên.
Nàng nhìn thấy tấm khiên và thiết giáp của bốn vạn tướng sĩ nhân tộc đang
phản xạ ánh sáng, nhìn thấy bầu trời tràn ngập hơi nước, và cả một ít vũng nước
trên mặt đất, cộng thêm binh khí trong tay Cự linh và dị tộc, còn cả những tia
chớp bóng loáng trong thiên địa kia… tất cả mọi thứ đều đang phát ra vầng sáng
khác thường.
Mấy người Hoàng Hắc Huyền chuẩn bị rất nhiều, quả thực là có thể ngăn cản
nàng tiến vào chiến trường.
Vấn đề là, nàng vốn không có ý định chạy vào chiến trường.
Mục đích của nàng khi chạy đến đây, chính là để kiềm chế đám Cự linh Siêu
Phẩm như Hoàng Hắc Huyền, để cho bọn họ không còn hơi sức can thiệp vào
chiến trường.
Nếu như có thể giết chết đám người này, vậy thì không thể tốt hơn.
…
Lúc này, dưới núi Ô Kim, bốn vạn người của trung quân ‘Huyền Vũ quân’ đều
quyết chí tiến lên, đột kích về phía núi Ô Kim.
Đại đa số người trong bốn vạn kỵ sĩ này, đều là tân binh.
Bọn họ đều là bát phẩm trở lên, không có ngoại lệ, thậm chí là có cả thất phẩm,
tất cả đều thành thạo cưỡi ngựa, nhưng lại cực kỳ không quen với trận hình khi
cưỡi ngựa.
Khi Sở Vân Vân đóng quân ở hai quận Thiên Lâm, Thượng Điền. Hạ Long
Tương đã từng bỏ công sức huấn luyện qua.
Những thời gian quá ngắn ngủi, Hạ Long Tương lại kiêng kỵ lòng quân chưa
ổn, không dám quá ép bức.
Đến khi Sở Vân Vân xuất binh lần nữa, càn quét về phía quận Thạch Môi, thì
kỵ binh của ‘Huyền Vũ quân’ mới chỉ được huấn luyện đại khái.
Trong mắt của đám biên quân tinh nhuệ, thì chính là một trò mèo có hoa không
quả.
Những thời khắc này, tất cả tướng sĩ đều biết trận chiến này là thập tử vô sinh,
ngoại trừ đập nồi dìm thuyền, huyết chiến đến cùng với Cự linh ra, thì không
còn cách nào khác.
Bọn họ kích thích tất cả tiềm lực, sĩ khí và chiến ý đều dâng trào, lại khiến bí
pháp Chiến Thiên Thất Hộ của Hạ Long Tương tăng lên một cấp độ.
Chiến Thiên Thất Hộ của Hạ Long Tương không phải hình giao mãng như bình
thường.
Ý chí và khí huyết của bốn vạn người bỗng nhiên hóa thành bảy con Chiến thú
mạnh mẽ là Quỳ Ngưu, Đà Long, Cổ Điêu, Câu Xà, Áp Du, Hồng Hống, Bất
Tử Trùng, tất cả đều vờn quanh người hắn.
Danh Sách Chương: