Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết vì sao mà trên gương mặt xinh đẹp của Sở Vân Vân lại nổi lên một
rặng mây đỏ.
Nàng vén tóc mai, nhìn về phía biển mây, đôi mắt màu xanh lam mang đầy
ngượng ngùng: “Lời hứa hẹn ba ngày trước vẫn hữu hiệu như cũ, nếu như ngươi
có nắm chắc, có thể đến tìm ta.”
“Hứa hẹn?”
Sở Hi Thanh nhất thời không kịp phản ứng, sau đó ánh mắt sáng ngời: “Nghe
lời ta, muốn làm gì thì làm?”
Sở Vân Vân lại không tự chủ được mà xoa nắm đấm của mình.
Nàng không hề trả lời, mà nhìn trái nhìn phải hỏi hắn: “Những chiêu thức kia
của ngươi còn thiếu hụt không ít, ta có một ít ý nghĩ có thể bù đắp. Giống như
chiêu Thập Bội Phụng Hoàn kia, ta có phương pháp tốt hơn để cường hóa,
ngươi muốn nghe không?”
Rặng mây đỏ trên mặt Sở Vân Vân càng ngày càng đậm hơn, thậm chí đã lan
tràn đến cổ.
Sở Hi Thanh thì lại nhếch miệng cười: “Nghe, đương nhiên là muốn nghe!”

Hai canh giờ sau, Dục Nhật thần chu đã bay đến bầu trời quận Tú Thủy.
Huyết mạch Thần Dương của hắn đã là cấp 24, đến ngưỡng cửa cực hạn của
phàm nhân, vì vậy tốc độ của Dục Nhật thần chu cực nhanh.
Hắn còn bay gần 20 vạn dặm trong ba canh giờ, lúc này không tiện giữ sức
trước mặt Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh vừa nghe Sở Vân Vân giảng giải võ đạo, vừa điều khiển thuyền
bay 10 vạn dặm trong vòng hai canh giờ.
Khi Dục Nhật thần chu dừng lại trên không trung tổng đồ Thiết Kỳ Bang, hai vợ
chồng liền dắt tay nhau hạ xuống trước bậc thang ở Tụ Nghĩa đường.
Thiết Cuồng Nhân, Thiết Tiếu Sinh, Kiếm Tàng Phong cầm đầu một đám người
vái chào hai người Sở Hi Thanh.
“Chúng thuộc hạ tham kiến kỳ chủ!”
Sở Hi Thanh cười giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, một văn sĩ áo trắng đi ra khỏi đám người, cung kính thi lễ
với Sở Hi Thanh.
“Bẩm Đao Quân, hoàng đế Đại Ninh vô đạo, khiến thiên hạ đại loạn, luật pháp
và kỷ cương bị vứt xó; yêu ma nổi loạn, thần quỷ càn quấy; bách tính ly tán,
vây trong nước lửa; dân chúng lầm than, tai họa nảy sinh; núi sông lung lay,
Thần Châu rung chuyển!”
“Mà bách tính thiên hạ đang đứng bên bờ vực, lùi một bước chính là chết đói
khắp nơi, tiến một bước là vực sâu vạn trượng. Thảo dân xin Đao Quân đăng
cơ, lấy Nhân hoàng tôn sư trấn áp tà ma quỷ thần, trấn an lòng dân, cứu vớt
chúng sinh trong nước lửa!”
Mọi người đều nhìn về phía văn sĩ này.
Trong mắt của bọn họ đều hiện ra một tia kỳ dị.
Đó chính là thái phó của Đại Ninh… Văn Quan Võ Tuyệt – Đỉnh Thương Sinh!
Tất cả những quan văn ở địa phương, và các gia chủ của các thế gia vọng tộc
đều phải chấn động.
Trước khi đến đây, bọn họ cũng đã linh cảm được việc Sở Hi Thanh sẽ xưng đế
ở phía nam.
Nhưng lại không ngờ tới, thân là thái phó Đại Ninh, mà Đỉnh Thương Sinh cũng
bỏ Đại Ninh mà đi, nương nhờ vào triều mới, hơn nữa hôm nay còn đề xướng
chuyện xưng đế, khai quốc.
Kiến Nguyên đế đến cùng là đã làm gì, mà lại khiến cho vị nguyên lão ba triều
như Đỉnh Thương Sinh rời bỏ.
Ngay khi mọi người đang kinh ngạc, đám người Kiếm Tàng Phong cũng đã
nhấc vạt áo lên, quỳ gối trên mặt đất: “Thuộc hạ mới kỳ chủ khai quốc đăng cơ,
chỉnh đốn càn khôn, cứu vạn dân trong nước lửa!”
Mấy ngàn quan tướng và vô số thân sĩ hào môn phía sau bọn họ cũng quỳ
xuống trước Sở Hi Thanh.
“Tham kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ vạn tuế, uy lâm tứ hải, phúc trạch thiên hạ!”
Sau đó là vô số giáp sĩ trên quảng trường, và mấy vạn tên tướng sĩ trấn thủ
quanh tổng đà, tất cả đều quỳ xuống.
“Thỉnh bệ hạ khai quốc đăng cơ, mở ra thái bình vạn thế!”
“Thỉnh bệ hạ khai quốc đăng cơ! Nguyên bệ hạ phúc đức vô lượng, ân huệ tỏa
khắp thế gian!”
Tiếng nói của bọn họ tụ lại với nhau, như biển gầm, như sấm rền!
Khoảnh khắc này, long khí quanh người Sở Hi Thanh chợt hiện ra.
Hai hai con Kim long bay chung quanh cơ thể của hắn.
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, vung tay áo lên: “Các khanh đứng lên đi! Trẫm đã
biết tâm ý của các ngươi. Nhưng chuyện khai quốc quan hệ trọng đại, chúng ta
bàn lại sau cũng không muộn.”
Dựa theo lễ pháp thời cổ thì chuyện xưng đế này phải ba từ ba nhường.
Nhưng hắn cũng lười chơi trò này.
Trong thời điểm loạn lạc này, việc nên làm thì phải làm!
Hiện giờ, ngoại trừ hắn ra thì còn có ai trong thiên địa này có thể xoay chuyển
càn khôn? Còn có ai có thẻ giúp nhân tộc Thần Châu thoát khỏi vận mệnh suy
vong?
Mấy ngày tiếp theo, Sở Hi Thanh vẫn luôn bận rộn.
Hầu như là suốt ngày ngày suốt đêm, hết ngày dài lại đến đêm thâu.
Thật ra Kiếm Tàng Phong đã chuẩn bị việc đăng cơ rồi, nhân lực vật lực đều ổn
thỏa rồi.
Kiếm Tàng Phong thậm chí còn bảo người sửa thành trì ở quận Tần Hoài, để
xây một tòa hoàng cung khác.
Mặc dù quận Tú Thủy là nơi phu thê Sở Hi Thanh lập nghiệp, nhưng địa hình
và vị trí của nơi này không thích hợp để làm kinh thành một quốc gia.
Quận Tần Hoài là nơi thích hợp kiến đô nhất ở phía nam.
Nơi này ba mặt đông tây nam đều có dãy núi vờn quanh, hình như Thương
long, thế như thiên thành; phía bắc lại là mặt sông rộng rãi, nước sâu và sóng
lớn hơn sông Thần Tú rất nhiều, còn được xưng là lạch trời.
Vì vậy nơi này được xưng là ‘Long bàn hùng cứ’ từ xưa, tiến có thể khống chế
cổ họng sông Thần Tú và kênh đào, lùi có thể dựa vào nơi hiểm yếu, dễ thủ khó
công. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK