Thiết Cuồng Nhân nói tiếp: “Không giải quyết được kẻ này, Thiết Kỳ Bang
chúng ta như một con rắn bị đóng đinh bảy tấc, không thể mở rộng, khiến cho ta
đứng ngồi không yên. Hơn nữa, Thiết Kỳ Bang chúng ta đấu với Long gia lâu
như vậy, vẫn không có tiến triển gì, cũng nên phá vỡ cục diện này rồi.”
“Người đâu, treo cờ Chiêu binh đi! Truyền mệnh lệnh của ta, trong vòng nửa
ngày, ta muốn nhìn thấy ba ngàn bang chúng ở thượng hạ du, hai vạn huynh đệ
các nghề nghiệp khác, ít nhất ba trăm chiếc thuyền, 150 cái trọng nỏ, tất cả đều
phải tụ tập ở bến tàu!”
Lâm Thạch nhất thời lấy làm kinh hãi: “Kỳ chủ, xin hỏi ngươi đây là?”
“Tạo uy cho tiểu Sở thôi!” Khóe môi Thiết Cuồng Nhân cong lên: “Ngươi nói
đúng, ô dù lớn nhất của Tây Sơn Đường chính là đám thế gia trong quận Tú
Thủy. ta cũng không thể cho hắn mượn binh rồi ngồi yên mặc kệ được, ít nhất
cũng phải ra vẻ hung hăng dọa người cho đám ngươi kia xem.”
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch không khỏi hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn không chỉ không khuyên được Thiết Cuồng Nhân, trái lại còn làm cho vị
này không tiếc giá nào, được ăn cả ngã về không.
Cu li và thuyền công trên thượng hạ du của quận Tú Thủy này đều rất cảm kích
ơn đức của Thiết Cuồng Nhân, kích phục hắn như thần.
Nhưng nếu sử dụng quá nhiều lần, thì khó tránh khỏi có người sinh lời oán hận.
“Đến uống rượu đi!” Lúc này, Thiết Cuồng Nhân lại gắp rau cho Lâm Thạch:
“Tuy rằng ta chỉ mới gặp mặt tiểu Sở này vài lần, quen biết chưa đến nửa năm,
nhưng lại rất hiểu cách làm người của hắn. Tâm tính của hắn cẩn thận hơn
tưởng tượng của ngươi nhiều, cũng không phải là loại kiêu hùng coi mạng của
các huynh đệ như cỏ rác. Hai trận chiến ở Hỏa Cốt Quận và Tri Vị Cư, lại có thể
nhìn thấy hắn có trí tuệ và dũng khí can đảm thế nào, vì thế nên ta tin tưởng
hắn!”
Thiết Cuồng Nhân lại cầm ly rượu lên, cụng chén với Lâm Thạch một cái: “Yên
tâm, ta đã có chuẩn bị ở sau rồi, dù hắn không thể lấy được trấn Tây Sơn, thì
các huynh đệ của Tuyển Phong Đường vẫn có thể rút lui như thường. Bởi vậy,
ngươi và ta chỉ cần yên tâm chờ đợi ở đây là được, cứ chờ tin tốt của Sở Hi
Thanh thôi!”
. . .
Lúc này, tướng sĩ của Tuyển Phong Đường đang mặc khôi giáp xếp thành đội
ngũ chỉnh tề, hành quân trên con đường đi đến trấn Tây Sơn.
Tuy rằng bọn họ xuất thân từ bang phái giang hồ, nhưng có khí thế như quân
ngũ, so với Thiên Bình Quân thì còn tinh nhuệ hơn rất nhiều.
Sở Hi Thanh thì lại đứng ở bên đường, mắt nhìn thiếu niên cao lớn ở trước mắt
với vẻ đầy hàm ý.
Đó chính là Chu Lương Thần!
Hai tháng rồi không gặp mặt, thân hình và khung xương của Chu Lương Thần
đã phát triển kinh người, không chỉ cao hơn trước nửa cái đầu, mà vai cũng rộng
hơn rất nhiều.
Toàn thân hắn như một con gấu ngựa, đã có chút khí thế uy vũ của Chu Hùng
Bá.
Da thịt của Chu Lương Thần cũng biến thành đen, bên môi còn có thêm chút ria
mép, ngũ quan thì càng lạnh lùng hơn, tựa như một bức tượng đá.
“Nhìn qua như biến thành người khác vậy, trước kia ngươi rất thanh tú, bây giờ
lại như một con gấu đen.”
Sở Hi Thanh ‘chậc chậc’ hai tiếng, vẻ mặt hơi khó hiểu: “Sao ngươi lại đến
đây? Là muốn tìm ta đánh nhau sao? Vậy ngươi phải chờ một ngày rồi, chờ ta
xử lý chuyện trong tay xong đã.”
Chu Lương Thần lại khoanh tay trước ngực, trong mắt hàm chứa chờ mong:
“Đúng là ta muốn giao thủ với ngươi một lần nữa, nhìn xem hạng 92 và hạng 60
trên Thanh Vân Bảng chênh lệch nhau thế nào, vì thế nên đã mua tin tức từ chỗ
Ngô Mị Nương.”
Hơn một tháng trước, Chu Lương Thần đã tu luyện được công pháp gia truyền
của gia tộc.
Tu vị của hắn cũng đã lên bát phẩm, đồng thời cũng được leo lên hạng 92 trên
Đông Châu - Thanh Vân Bảng.
“Có điều, ta cũng đang tìm công việc, nghe Ngô Mị Nương nói, Thiết Kỳ Bang
định thành lập một cái hương đường cho ngươi, trực tiếp thăng ngươi lên làm
đường chủ?”
Sở Hi Thanh nghe vậy lại hơi sững sờ: “Tìm công việc? Ý của người là muốn
làm việc cho ta?”
Cũng chính là đến làm thủ hạ của hắn?
Đường đường là con trai trưởng của Chu gia, lại chạy đến làm tiểu đệ của hắn?
“Chu gia chúng ta có quy củ, con cháu đích mạch ở trước lục phẩm thì không
được dựa vào sức mạnh của gia tộc, ngoại trừ bí dược ra. Tất cả pháp khí, chiến
đồ vân vân, đều phải tự kiếm tiền mà xài.”
Chu Lương Thần có hơi bất đắc dĩ mà sờ sờ mũi: “Ta nghĩ rằng, đằng nào cũng
phải tìm một công việc để nuôi bản thân, chẳng bằng đi làm thủ hạ cho ngươi
còn hơi. Dù sao Sở Hi Thanh ngươi cũng là một trong những người Chu mỗ
khâm phục nhất, hiệu lực ở dưới trướng ngươi thì ta cũng tình nguyện.”
Sau đó, cằm hắn khẽ nhếch: “Với thực lực của ta, làm một chức đàn chủ ở dưới
trướng ngươi cũng không quá đáng chứ?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi thấy đau đầu, lòng thầm nói thực lực của
Chu Lương Thần đúng là rất đủ, thậm chí là thừa.
Bang quy của Thiết Kỳ Bang cũng không khác mấy bang phái giang hồ khác là
bao.
Danh Sách Chương: