Cùng lúc đó, Lý Trường Sinh đang bận việc trong Đạo Nhất điện.
Cách đây không lâu, hắn bế quan gần nửa tháng, sự vụ trong tông môn đều chất
thành đống, các loại công văn đã cao hơn một trượng.
Lý Trường Sinh không thể không dùng thuật phân thân, một người hóa thành
bảy, bắt đầu xử lý công chuyện.
“Mười bảy thế gia Linh Châu tại Tây vực liên danh mời Vô Tướng thần tông
kiến tạo võ quán ở Linh Châu? Dân chúng địa phương và võ tu đều ngưỡng mộ
võ học của Vô Tướng thần tông? Khó rồi đây, thiên hạ sắp đại loạn, đầu tư
nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là đổ sông đổ biển. Nhưng đây là địa bàn của Đô
Thiên thần cung, là một cơ hội hiếm có. . .”
Lý Trường Sinh đang suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, chợt thấy một đạo linh
quang bay đến từ phía Tổ Sư đường.
Lý Trường Sinh cảm thấy rất kinh ngạc, ai lại bỏ một lượng lớn ‘thiện cộng’ ra
để truyền tin bằng Vô Tướng thần ấn?
Chẳng lẽ là tin tức từ Vân Hải tiên cung?
Lúc trước, Yến Quy Lai đã báo cho hắn biết, Vân Hải tiên cung sắp kết thúc,
bọn họ cũng bị ép phải rời khỏi tiên cung.
Tính toán thời gian, thì tranh đấu Vân Hải tiên cung cũng kết thúc rồi.
Chỉ là không biết đám người Sở Hi Thanh thắng bại ra sao? Sinh tử thế nào?
Hắn giơ tay lên, hút linh quang vào trong tay.
Khi Lý Trường Sinh ngưng thần cảm ứng, sau đó toàn thân lập tức cứng đờ tại
chỗ.
Là tâm tình quá kích động, sáu bộ hóa thân kia của hắn bỗng nhiên ‘ầm’ một
tiếng rồi biến mất không còn tăm tích.
Mà tận năm cái hô hấp sau, kiếm ý của Lý Trường Sinh đột nhiên bùng nổ,
xông thẳng lên tận mây xanh.
Lúc này, hắn không có cách phát tiết tâm trạng của mình, bỗng nhiên lại cười ha
ha, tiếng cười truyền xa trăm dặm, rung động toàn bộ Vô Tướng thần sơn.
Điều này khiến cho tất cả đệ tử và tất cả trưởng lão của Vô Tướng thần tông đều
dừng hành động trên tay, dồn dập nhìn về phía Đạo Nhất điện với vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều đang suy nghĩ, Lý mì vắt lại làm sao rồi?
Hắn uống nhầm thuốc à? Có chuyện gì mà vui mừng như thế?
. . .
Khi mấy người Yến Quy Lai và Sở Vân Vân đang nói chuyện, Đao Kiếm Như
Mộng – Lục Trầm đang chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh Thần Vân lâu, nhìn
xuống vị trí đầu rùa đá Bá Hạ bên dưới.
Hắn đang nhìn Sở Hi Thanh.
“Ta không nói hắn không được, ngoại trừ tính thích trêu hoa ghẹo nguyệt,
phong lưu thành tính ra, thì thiếu niên này vẫn rất tốt, một thân chính khí, nghĩa
bạc vân thiên, thiên phú cao tuyệt, hơn nữa còn rất có trách nhiệm, kiên cường .
. .”
Lục Trầm nói đến đây, lại nghĩ đến mình chém Sở Hi Thanh hơn ngàn đao.
Cái tên này nhìn như kêu rên không ngớt, nhưng Lục Trầm biết, cái tên này chỉ
làm thế để cho hắn hả giận thôi.
Cái tên hỗn trướng kia trúng hơn ngàn đao mà mặt không đổi sắc.
Đây là loại ý chí gì?
Hắn há có thể không biết lòng gian của tên kia!
Lục Trầm hít một hơi: “Hắn không chỉ cứu mạng ngươi, còn giúp ngươi lấy
được truyền thừa của Thần Ngao Tán Nhân, có ân lớn với ngươi, ngươi có thể
báo đáp hắn, nhưng không cần đưa cả bản thân mình vào. Người này cũng
không phải người chung tình, tuyệt đối không hợp với ngươi. Nếu như ngươi
không muốn tương lai phải chịu khổ, vậy thì từ bỏ phần tình cảm này sớm một
chút là tốt nhất.”
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, Sở Hi Thanh phong lưu thành tính từ bao giờ?
Từ khi nàng quen Sở Hi Thanh đến giờ, Sở Hi Thanh vẫn luôn tập trung tu
luyện, giữ mình trong sạch.
Thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì là sự thật, khi còn ở võ quán Chính Dương, đã
có rất nhiều thiếu nữ thích hắn.
Sau khi đến Vô Tướng thần sơn, tên này lại càng trầm trọng hơn, có đến hàng
ngàn hàng vạn người hâm mộ, vô số sư tỷ sư muội yêu thầm hắn.
Sở Hi Thanh xưa nay đều rất ôn hòa với những thiếu nữ này, làm việc rất chính
trực, thủ thân như ngọc.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh đúng là không phải người chung tình.
Từ trong giấc mơ lần trước của Sở Hi Thanh, nàng đã biết cái tên này rất xấu
rồi.
Trong miệng hắn ngậm Tần Mộc Ca, mắt thì lại đang nhìn nàng kìa!
Thế mà lại dám mơ đẹp như vậy!
Lục Loạn Ly không khỏi cắn môi dưới, tâm tình rất phức tạp.
Nếu biết trước Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh không phải huynh muội, hai năm
trước nàng sẽ lựa chọn xa lánh, chắc chắn sẽ không dây dưa với Sở Hi Thanh.
Nàng cũng đã nghĩ đến việc rời bỏ Sở Hi Thanh mà đi, nhưng lại không bỏ
xuống được.
Lục Loạn Ly lại nghĩ đến hình ảnh trong Hỏa Cốt quật, nghĩ đến bóng người tử
chiến không lùi ở trước mặt mình.
Nàng đã biết đó là Sở Hi Thanh từ lâu.
Ban đầu, nàng còn hơi nghi ngờ và khó hiểu, sau đó lại thấy Sở Hi Thanh dùng
phương phức khó mà tin nổi để đánh bại đối thủ, hơn nữa còn là nhiều lần.
Trừ phi nàng là kẻ ngu không chữa nổi, bằng không thì còn có thể không nghĩ
ra sao?
Một ngày đó, Sở Hi Thanh còng nàng chạy ra khỏi Hỏa Cốt quật.
Lục Loạn Ly suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại thản nhiên như không: “Chuyện
của ta không cần ngài quan tâm, ta không phải trẻ con, tự có chừng mực.”
Danh Sách Chương: