Vương Hi Trúc cảm ứng được đầu tiên, sau đó sắc mặt nàng trắng bệch.
Ba người Sở Mình vừa đi, liền thiếu mất ba lục phẩm thượng!
Khoảnh khắc này, nàng không khỏi muốn chửi ‘má nó’!
Nữ nhân này, trốn cái gì mà trốn?
Nàng vốn có nắm chắc bảo vệ Sở Mính an toàn. Chỉ cần mọi người đồng tâm
hiệp lực, kiên trì thời gian một khắc là ít, hai khắc cũng không có vấn đề, đủ để
chống đỡ đến khi hai vị cao thủ cấp Thiên trụ của môn phái chạy đến.
Hơn nữa, Huyết Nhai thánh truyền liên quan đến hưng suy của tông môn, trong
lòng nàng đã có chuẩn bị, dù là bỏ mạng ở đây thì cũng phải bảo vệ Sở Mính an
toàn.
Ba người Sở Mính vừa rời đi, đúng là có thể chuyển nguy thành an, nhưng lại
làm cho những người ở lại bọn họ bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Sở Hi Thanh cũng sững sờ một phen.
Ba người này giở trò quỷ gì vậy?
Cục diện trước mắt còn chưa đến mức phải bỏ chạy nhanh như vậy mà?
Hai người Tiết Hữu Đình và Vương Hi Trúc là đao kiếm hợp bích, uy lực cực
mạnh.
Lúc này, bọn họ ra sức bùng nổ khí huyết, sức chiến đấu có thể so với hai võ tu
ngũ phẩm thượng.
Kiếm trận của các vị đồng môn còn lại cũng cực kỳ nghiêm chỉnh, không hổ là
đệ tử tinh anh mà tông môn đã lựa chọn, tất cả đều là cao thủ ngàn người chọn
một.
Với đội hình này, dù không tính Sở Hi Thanh hắn thì vẫn có thể thủ vững.
Kết quả nữ nhân này lại bỏ trốn?
“Tạp chủng!”
Thiết Trầm Chu nhìn ba người Sở Mính hóa thành một linh quang màu xanh mà
bỏ chạy, hắn lại giận không chịu nổi.
Trơ mắt nhìn con cá lớn này bỏ trốn, khiến Thiết Trầm Chu lòng đau như cắt.
Đối với hắn mà nói, đầu của Sở Mính chính là cơ duyên lớn nhất bây giờ.
Tuy nhiên, vẻ mặt hắn hơi động, lập tức nhìn về một phía khác.
Tuy rằng Sở Mính đã chạy, nhưng Sở Hi Thanh vẫn còn ở đây!
Tên Sở Hi Thanh này chẳng những không bỏ chạy, mà trái lại còn xông lên
nghênh đón hai người hắn và Vân Thiên Ca.
Trong mắt Thiết Trầm Chu không khỏi hiện lên một vệt sáng rực.
Không ăn được cá lớn, ăn một con cá nhỏ cũng không tệ.
Giải thưởng của người này ở Sát Sinh lâu cũng đã hơn 400 vạn lượng bạc, còn
có ba phần bí dược nữ.
Vương Hi Trúc cũng chú ý đến bóng người của Sở Hi Thanh, lúc này nàng cau
mày nói: “Sở sư đệ, ngươi qua bên đó làm gì? Mau trở về kiếm trận.”
Thiết Trầm Chu lại thấy buồn cười, thân thể của hắn mang theo từng mảnh tàn
ảnh màu máu, lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể nắm bắt, lắc mình đến bên
cạnh Sở Hi Thanh.
“Muốn chạy? Đã muộn!”
Hắn vừa ra tay, chính là toàn lực.
Thanh trực đao dài bốn thước ở bên hông đã rút được gần một nửa, chỉ chờ thời
khắc ra khỏi vỏ là sẽ quét ngang tất cả.
Mà tất cả mọi người ở chung quanh đây, không khỏi nhìn Sở Hi Thanh với ánh
mắt thương hại.
Vân Thiên Ca theo sát phía sau thì cũng nhíu chặt lông mày.
Hắn chậm hai bước, nếu Sở Hi Thanh chết trong tay Thiết Trầm Chu, không
biết người này có tuân thủ hứa hẹn không?
Nhưng đúng lúc này, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng ‘sặc’, trông thấy
một đạo ánh đao như ngọc lóe lên.
Thiết Trầm Chu lại có cảm nhận khác biệt, hắn nhìn thấy một luồng sáng nhanh
đến mức vượt quá khỏi tầm nhìn cực hạn của hắn chém đến, thần niệm của hắn
cũng không thể nào bắt giữ.
Đao của Sở Hi Thanh thế mà lại nhanh hơn hắn, nhanh hơn ít nhất ba phần tư,
gần gấp đôi luôn!
Mà ánh đao khó lường kia, quả thực là vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô
thủy vô chung, vô biên vô hạn, không thể chỉ tên, không thể dự đoán. . .
Bồng!
Đầu của Thiết Trầm Chu rơi xuống! Sau đó thân thể và đầu của hắn đều bị đao
khí của Sở Hi Thanh đánh thành sương máu.
Sở Hi Thanh thì lại không thèm nhìn người này một cái nào, thân hình hắn như
sương như khói mà tiếp tục lao thẳng về phía trước.
“Đây là tên tạp chủng phế vật nào, vậy mà cũng dám coi Sở mỗ là đồ ăn trong
đĩa?”
Khoảnh khắc này, Vân Thiên Ca còn cách đó mấy trượng, hắn chỉ cảm thấy một
luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên trán.
Hắn tận mắt nhìn thấy một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh, nên cũng cực kỳ sợ
hãi.
Vân Thiên Ca biết mình nhất định không đỡ được!
Không thể đỡ được đao pháp quỷ dị khó lường, không thể dự đoán này.
Một luồng nguyên lực trong cơ thể hắn bỗng nhiên nổ tung, cơ thể đang lao về
phía trước lại đột ngột dừng lại, đồng thời dùng một tốc độ nhanh đến cực hạn
để lùi về phía sau.
Tuy nhiên động tác này của Vân Thiên Ca lại làm cho tám người phía sau hắn
đều bại lộ trước mặt Sở Hi Thanh.
Những người này đều là tinh anh trong tinh anh của Vô Thượng huyền tông và
Huyết Bức sơn, thiên phú huyết mạch và võ đạo đều tiếp cận với cấp Thiên trụ.
Thần sắc của bọn họ đều khiếp sợ không thôi, vô cùng bất ngờ.
Khiếp sợ vì Thiết Trầm Chu chết quá nhanh, Vân Thiên Ca liều mạng bỏ chạy.
Danh Sách Chương: