Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mưa càng ngày càng to, dội lên thân hai người Trưởng Tôn Nhược Ly
và Quy Hạo Nguyên.
Vì áp lực của nguyên thần quá nặng nề, Trưởng Tôn Nhược Ly không thể thi
triển ngoại cương, chỉ có thể mặc cho nước mưa rơi xuống, rửa sạch nước mắt
và máu tràn ra từ thất khiếu của nàng.
Mãi đến tận nửa khắc sau, tiếng nói của Vấn Thù Y mới truyền đến.
Giọng nói của nàng băng lãnh: “Làm phiền Hi Thanh thả bọn họ trở về thành,
bọn họ tự ý điều động binh lính, ý đồ làm hại ngươi, lại vô lễ và bất kính với Hi
Thanh, ta chắc chắn sẽ phạt nặng.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Nể mặt Thù Y ngươi, ta có thể tha cho bọn họ, có
điều… không có lần sau!”
Hắn phất tay áo một cái, liền thu hồi đao ý lại.
Trưởng Tôn Nhược Ly cảm thấy nguyên thần nhẹ nhàng, lúc này liền nhảy lên
một cái, lơ lửng giữa không tủng.
Nàng cầm Thần Ly kiếm, nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh với vẻ không cam lòng
và hận thù.
Trưởng Tôn Nhược Ly cảm thấy tức giận đến phát rồ vì một màn sỉ nhục vừa
rồi.
Còn nữa, người này lại dám gọi mẫu thân đại nhân là ‘Thù Y’ ở trước mặt nhiều
người như vậy.
Mẫu thân đại nhân lại không có phản ứng gì.
Trưởng Tôn Nhược Ly chỉ hận không thể vung kiếm lên, chặt đầu chó của Sở
Hi Thanh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nàng liền nghe thấy tiếng trả lời của Vấn Thù Y:
“Ta sẽ không để cho bọn họ có lần thứ hai.”
Nương theo tiếng nói này, còn có một tiếng hừ lạnh.
Tiếng nói này truyền vào trong tai Trưởng Tôn Nhược Ly, làm cho thân thể
mềm mại của nàng run lên, bên ngoài cơ thể cũng bị bao trùm bởi một lớp băng
mỏng.
Trưởng Tôn Nhược Ly biết đây là Vấn Thù Y đang cảnh cáo nàng.
Nàng không thể không thu hồi sát ý trong mắt.
Thật ra không có Vấn Thù Y làm hậu thuẫn, nàng cũng không dám làm liều.
Trước khi tìm thấy phương pháp ứng phó với Thần Ý Xúc Tử Đao, đó là tự
rước lấy nhục.
Mà khi mấy người Trưởng Tôn Nhược Ly và Quy Hạo Nguyên mang theo
khuất nhục bỏ chạy.
Phong Tam lại đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, suy tư nói: “Những người này e
rằng có vấn đề, bọn họ đang sợ hãi cái, tại sao lại muốn ép chủ thượng rời đi?”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, trong mắt lại lạnh lẽo như băng: “Nhìn ra rồi!’
Cục diện ở Cực Đông Băng Thành này, càng ngày càng quái lạ.
Bọn họ đến cùng đang mưu đồ thứ gì?
“Vị Vấn thành chủ này cũng có tật xấu như chủ mẫu, không thể hạ thủ tàn nhẫn
với người thân và thuộc hạ, luôn muốn cho bọn họ cơ hội.”
Phong Tam lắc đầu nói: “Vấn thành chủ đây là muốn mượn cơ hội này để gõ
bọn họ. Nhưng ta lại cảm thấy, bây giờ nàng không trừng phạt thì còn tốt, một
khi trừng phạt, trái lại có thể để bọn họ chó cùng rứt giậu. Ta bây giờ lại thấy
hơi lo lắng, không bằng…”
Phong Tam nói đến đây thì hơi lắc đầu.
Hắn định nói không bằng trực tiếp vào thành, dùng danh nghĩa Kỳ chủ Thiết Kỳ
Bang và đại tổng quản bắc vực để tham gia đại tế.
Khi đó mặc kệ là có biến cố gì, hai người bọn họ cũng có thể phản ứng kịp thời.
Nhưng hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Phong Tam đã đoán được vì sao Sở Hi Thanh không muốn vào thành, không
muốn tham gia đại tế.
Sở Hi Thanh không chỉ là con cháu đích mạch của Sở Lệnh Tây, chủ soái tấn
công và tiêu diệt nước Trấn Hải, mà còn là đệ tử của Vô Tướng thần tông.
Mà ngày xưa, nước Trấn Hải diệt vong chính là do bọn họ gieo gió gặt bão,
triển khai phương pháp ma đạo ở quy mô lớn, lại tiếp thu sự giúp đỡ của Cự
linh, vì vậy lục đại thần tông cũng tham dự vây công bọn họ.
Nếu Sở Hi Thanh đi tham gia đại tế, há không phải là biểu thị tổ tiên hắn và Vô
Tướng thần tông sai rồi?
Nếu như chỉ là bách tính chết khổ của nước Trấn Hải thì cũng thôi, vấn đề là
trong miếu còn có bài vị của một ít vương tử và đại thần nước Trấn Hải.
Vấn Thù Y rất công chính, mấy trăm năm qua vị này đều không chịu đưa bài vị
của vua nước Trấn Hải và mấy vị thủ lĩnh quan tướng vào trong miếu cung
phụng.
Nhưng đám vương tử và đại thần của nước Trấn Hải, cũng chưa chắc đã vô tội.
“Ta sẽ quan sát từ đây.”
Sở Hi Thanh cười, đè đao bên eo: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, cũng phải hỏi
qua hai cây đao trong tay ta.”

Năm canh giờ sau, vừa hay là lúc bóng đêm biến mất, bình minh vừa ló rạng,
nắng sớm chiếu khắp nhân gian.
Giờ thìn còn chưa đến, Cực Đông Băng Thành đã là một mảnh trắng thuần.
Đầu đường cắm đầy cờ trắng, các nhà các hộ đều đốt tiền giấy và đèn nhang.
Bầu không khí toàn thành đều rất nghiêm túc, vô số bách tính đều quỳ trên đất,
cầu phúc và cầu xin tổ tiên.
Chủ thành tuy có quy mô rộng lớn nhất, nhưng do khí lạnh quá sâu, nên cư dân
lại ít nhất.
Chỉ có người có tu vị thất phẩm thượng trở lên, mới có thể vào ở chủ thành. Vì
vậy nên nhân khẩu của chủ thành chỉ có hơn 200 vạn, đại đa số người trong đó
đều hiệu lực cho các quân đoàn, vì vậy nhân khẩu khá ít ỏi.
Nhưng một ngày này, dân chúng của các phân thành đều tiến đến đây. Bọn họ
đều uống rượu Hỏa Hoàng trước khi đến, nên có thể ở lại chủ thành hai ba ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK