Sau đó, Phương Bất Viên lại lắc đầu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, ta trở về quá
muộn, Vạn Kiếm Sinh đến quá nhanh, không kịp hút thêm nhiều tiền.”
Cuộc chiến của Sở Hi Thanh và Vạn Kiếm Sinh là việc nhất định sẽ xảy ra.
Sau khi Phương Bất Viên lên cấp tứ phẩm, đã dốc hết sức chạy về núi để mở
bàn cược.
Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, còn cả Độ Chi viện của bản tông cũng âm
thầm mở bàn cược, chiếm đầu to.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì suy tư: “Nói như vậy, nói không chừng lần này
Phương sư huynh có thể kiếm một khoản rồi.”
“Ồ?” Phương Bất Viên nghĩ thầm, Sở Hi Thanh rất tự tin nha! Hắn vẫn cười
hỏi: “Sao sư đệ lại nói vậy?”
“Ta chỉ nghe nói người này tu luyện Bất Tức đại pháp và Thôn Thiên Vô Tẫn
Đao, nhưng lại chưa từng nhìn thấy đao pháp của Vạn Kiếm Sinh, cũng không
biết hắn có ẩn giấu gì hay không. Vì vậy ta không dám nói nắm chắc 100%, có
điều. . .”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày: “Gần đây ta mới lĩnh ngộ một đạo lý, vạn vật
thiên địa đều có thể làm đao!”
Thật ra hắn đã hiểu đạo lý này từ lâu rồi, nhưng lại không hiểu nên vận dụng
như thế nào.
Mãi đến tận mấy ngày trước, Sở Hi Thanh nghiên cứu Thần Ý Đao Tâm thì mới
lĩnh ngộ được.
Tông Tam Bình có chút không nhìn nổi, giọng nói nghiêm túc, nhắc nhở: “Vạn
Kiếm Sinh này rất kiêu ngạo, nhưng hắn có thể quét ngang Thanh Vân Tổng
Bảng, chống lại võ tu Địa Bảng, chứng tỏ đao đạo của hắn cũng có mấy phần
bản lĩnh. Sư đệ tuy có Vĩnh Hằng Bích Chướng hộ thân, nhưng vẫn phải cẩn
thận nhiều hơn.”
Hắn đoán là Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh tuyệt đối không thể đánh vỡ
Vĩnh Hằng Bích Chướng của Sở Hi Thanh.
Đây cũng là thứ mà Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch không thể làm gì.
Nhưng mà tranh đấu chém giết, tối kỵ nhất chính là bất cẩn, sư tử vồ thỏ cũng
phải dốc toàn lực.
Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc: “Ta hiểu, trận chiến này ta tự nhiên sẽ dốc
toàn lực.”
Hắn không hề nói tiếp, bởi vì giọng nói của Vạn Kiếm Sinh đã vang lên lần nữa.
“Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, kính xin hiện thân gặp mặt! Vạn mỗ hỏi
ngươi, có dám đánh một trận với Vạn mỗ không?”
Sở Hi Thanh nghe ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn của người này, hắn liền lắc lắc
đầu, tiếp tục bay thẳng xuống phía sơn môn.
Lúc này, Kiếm Tàng Phong lại nhìn bóng lưng của hắn với vẻ suy tư.
“Vạn vật thiên địa đều có thể làm đao sao?”
Kiếm Tàng Phong hơi trầm ngâm, liền quay đầu đi về phía đỉnh núi.
“Tàng Phong, ngươi đi đâu vậy? Sắp sửa đánh rồi.” Tam Trì Cư Sĩ Nhậm Tiếu
Ngã không hiểu: “Trận chiến của thiên kiêu đỉnh cấp nhất đương đại, ngươi
không có hứng thú sao?”
“Ta đi đổi lại giấy cược!”
Kiếm Tàng Phong không quay đầu lại, vội vã rời đi: “Nếu Sở Hi Thanh thật sự
nắm giữ pháp môn này, như vậy Vạn Kiếm Sinh có thể còn không có tư cách để
hắn rút đao.”
Lúc trước, hắn rất xem trọng Sở Hi Thanh, nhưng vẫn chưa coi trọng như bây
giờ.
Nhậm Tiếu Ngã nghe vậy thì sững sờ, hai mặt nhìn nhau với mấy người chung
quanh.
. . .
Khi Sở Hi Thanh bay xuống sơn môn, nơi này đã có rất nhiều người.
Nhưng nhân số và thanh thế lại kém xa trận chiến với Tử Mi Thiên Quân –
Thủy Như Ca.
Tình huống cũng không giống nhau, khi Thủy Như Ca đến khiêu chiến, thì đã
chờ ở sơn môn rất nhiều ngày, rất nhiều võ tu giang hồ đều mộ danh mà đến.
Lần này, Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh lại chạy đến rất nhanh, Sở Hi
Thanh cũng trực tiếp ứng chiến luôn.
Có điều, chất lượng của những người có mặt đây lại rất cao.
Sở Hi Thanh phát hiện người của bản tông ra, những nhân sĩ giang hồ kia đều là
trên ngũ phẩm.
Trong đó có rất nhiều tứ phẩm, tam phẩm, thậm chí là cao thủ Địa Bảng.
Những cao thủ Địa Bảng này cũng cảm thấy hứng thú với trận chiến của hai
người họ.
Sau khi Sở Hi Thanh hạ xuống đất, liền ngưng thần đánh giá thiếu niên đối
diện.
Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh khoảng mười bảy tuổi, thân hình cao gầy,
có một mái tóc trắng bạc, mắt dài mũi cao, ngũ quan tuấn tú như đao khắc.
Tướng mạo của hắn giống hệt như bức họa trên Thiên Cơ Võ Phổ.
Thần thái của vị này không cuồng ngạo như Sở Hi Thanh tưởng tượng, vẻ mặt
hắn ôn hòa, dù nhìn thấy Sở Hi Thanh đến thì vẫn thản nhiên như không.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua, liền biết đây là một người tự kiêu
từ tận trong xương.
Vẻ mặt của người này không thay đổi, là bởi vì đối phương không coi trọng
hắn.
Không thèm để ý, vì thế mới thản nhiên như không.
Sở Hi Thanh không khỏi bật cười một tiếng, nhảy xuống khỏi kiếm chu.
Dáng người tiêu sái phiêu dật kia, khiến cho đám võ tu nữ tính ở nơi này đều
kêu lên, hoặc là si ngốc thất thần.
“Tính nhẫn nại của các hạ thật là kém.”
Sở Hi Thanh phất tay áo, kiếm chu lập tức biến trở về thành hộp kiếm: “Thần
Đao môn không dạy ngươi quy củ giang hồ và lễ nghi sao?”
Vạn Kiếm Sinh nhất thời nheo mắt lại, trong con ngươi lộ ra một ánh sáng nguy
hiểm.
Sau đó, hắn đưa trường đao lên trước người: “Là do ngươi quá chậm trễ! Ta
suýt nữa thì cho rằng ngươi không dám ứng chiến. Nếu ngươi đã đến rồi, vậy
thì trực tiếp ra tay đi, không cần phí lời.”
Người này làm nhục Thần Đao môn, Vạn Kiếm Sinh cũng lười nói nhảm với
người này.
Phương pháp đánh trả tốt nhất, chính là dứt khoát đánh bại người này
Danh Sách Chương: