Ngụy Dương rất muốn mượn quận quân Tây Sơn để lập công, báo đáp ơn cứu
mạng của Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, ngay khi toàn bộ thành viên của Tây Sơn Đường đi ra khỏi ổ bảo,
xếp thành đội hình. Thì hơn hai ngàn quận quân Tây Sơn ở cách đó ba dặm đã
tản mất.
Chỉ huy sứ Diêm Quá thúc ngựa chạy trốn đầu tiên, đám binh mã còn lại của
quận quân Tây Sơn cũng bắt đầu chạy tứ tán như ong vỡ tổ.
Một phần chạy trốn về phía quân doanh ở phía bắc, một phần tộc binh của
Thẩm gia thì lại chạy về phía trang viên của Thẩm gia ở Tây Sơn.
Diêm Quá vô cùng không coi trọng thuộc hạ của mình.
Văn gia bảo kiên cố cỡ nào chứ?
Văn gia có bốn trăm gia tướng, tráng đinh hơn ngàn, cộng thêm nhân thủ của
Thẩm gia, người chiến đấu phải lên đến gần hai ngàn.
Sức chiến đấu của hai ngàn người này, không hề thua kém quận quân Tây Sơn
của hắn, hơn nữa còn có rất nhiều cung nỏ để phòng thủ.
Bên trong đó còn có sáu vị lục phẩm, ba mươi ba vị thất phẩm tọa trấn.
Nhưng một đội quân có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, lại bị Tây Sơn Đường tiêu
diệt sạch trong thời gian một khắc.
Bao quát cả Nhạc Nguy và mấy vị lục phẩm kia, không có ai có động tĩnh nào.
Ba trăm kỵ binh xông lên, cũng chỉ nhấc lên một tí bọt nước ở trước cửa bảo,
rồi bị tàn sát đến không còn.
Văn gia bảo còn như vậy, huống hồ quận quân Tây Sơn của hắn?
Sau khi trải qua trận chiến trong khe núi kia, binh lính dưới trướng hắn đã là
một đám ô hợp, sĩ khí uể oải suy sụp.
Lúc này, võ tu thất phẩm ở trong quân, cũng chỉ còn có mười hai người, lấy cái
gì để đối kháng với Tây Sơn Đường?
Diêm Quá không định vứt mạng tại nơi này, cũng không muốn đám đồng đội
huynh đệ dưới trướng mình đi chịu chết, nhảy vào cái hố sâu không đáy Tây
Sơn Đường này, bởi vậy hắn quyết đoán chạy trốn.
Đám Thiên hộ và Bách hộ ở dưới trướng hắn cũng như được đại xá, tất cả đều
không do dự, dứt khoát chạy trốn.
Thực lực của Tây Sơn Đường sâu không lường được, đối kháng chính diện là
tuyệt đối không thể.
Những binh lính tầng dưới chót cũng giải tán ngay lập tức.
Bọn họ chỉ lo mình chạy chậm, cho nên ném tất cả binh khí nặng lại để chạy.
Ngay khi toàn quân quận quân Tây Sơn chạy tán loạn, lại có một đạo nhân mã
xuất hiện ở phía đông của Văn gia bảo.
Tổng cộng khoảng tầm bốn trăm người, toàn bộ đều mặc áo đỏ, bọn họ hành
quân không có tổ chức và quân trận, còn hò hét náo loanaj, nhưng thực lực cá
nhân lại rất không tầm thường.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua bên đó, khóe môi liền cong lên, vẻ mặt vui
mừng.
Bên đó là nhân mã của Tả nha nội, bốn trăm vị võ sư ở bên Miếu thị.
Thủ lĩnh chính là nữ thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tả nha nội.
Nữ tử này tên là Tư Không Hinh, tu vị lục phẩm hạ, có người nói nàng từng là
sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu. Sau đó phản bội Sát Sinh Lâu thì được Tả
Thanh Vân ra sức đảm bảo.
Nàng tinh thông thuật ám sát, đoán đao và trường thương, sức chiến đấu cực
mạnh, từng lấy tu vị thấp hơn một cấp mà đối kháng vài chiêu với Long Hành.
Vẻ mặt nữ thị vệ rất quái dị, nàng quất ngựa đi đến trước mặt Sở Hi Thanh.
“Sở đường chủ.” Tư Không Hinh ngồi trên ngựa ôm quyền: “Chúng ta phụng
mệnh lệnh của Tả nha nội, đến đây cứu viện ngươi. Hắn để ta chuyển lời cho
ngươi, bảo ngươi cần phải cẩn thận Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.”
“Nha nội bị nhốt trong nha môn, không thể đích thân đến đây, nhưng hắn biết
được một tin tức trong miệng trưởng bối ở nhà. Long đầu Nhậm Đạo Hành của
Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã chuẩn bị tập kích phía hạ du, dự tính Thiết Kỳ Bang
sẽ không rảnh để quan tâm chuyện khác, Văn gia bảo là một cái bẫy do đám
người Thượng Quan Thần Hạo bố trí cho ngươi và Thiết Kỳ Bang. . .”
Nàng nói đến chỗ này, lại nhìn về phía Văn gia bảo với vẻ phức tạp.
Cái ổ bảo này có phải là cạm bẫy hay không, giờ đã không còn quan trọng nữa.
Nơi này đã bị Tây Sơn Đường san bằng, toàn bộ quận quân Tây Sơn cũng vứt
binh khí chạy trốn tán loạn.
Cạm bẫy này nực cười biết bao?
Sở Hi Thanh nghe vậy thì rất vui vẻ.
Không phải vì Tư Không Hinh dẫn bốn trăm võ sư đến, mà là vì nghĩa khí của
Tả Thanh Vân.
Hắn đoán là khi Tư Không Hinh dẫn bốn trăm võ sư này vượt sông từ Cổ Thị
tập, thì hắn cũng vừa mới bước ra khỏi trấn Tây Sơn.
Cái này tuyệt đối không phải thêm hoa trên gấm, mà chính là đưa than sưởi ấm
trong ngày tuyết rơi.
“Thập Thất Liên Hoàn Ổ?”
Sở Hi Thanh híp mắt, nhìn về phía thượng du sông Thần Tú.
Sau đó, hắn liền cười một tiếng: “Bọn họ đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết,
nhưng đáng tiếc là mắt cao tay thấp, khoa tay múa chân, không đủ thành sự,
cũng đánh giá thấp thực lực của Tây Sơn Đường ta. Văn gia bảo này chỉ giống
như gà đất chó sành, Tây Sơn Đường ta chỉ cần một khắc là có thể diệt sạch.”
Tư Không Hinh lại nhướng mày lên.
Lòng thầm nói đâu chỉ là đám người Thượng Quan Thần Hạo đoán sai thực lực
của Tây Sơn Đường, mà là toàn bộ người trong thành đều đánh giá thấp Sở Hi
Thanh, bao quát cả phụ thân của Tả nha nội.
Sau trận chiến ngày hôm nay, không chỉ trấn Tây Sơn, mà toàn bộ quận thành
Tú Thủy đều sẽ lật trời.
Danh Sách Chương: