Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Chỉ chờ đợi? Không làm
gì khác sao?”
Theo Tư Hoàng Tuyền. hiện giờ mỗi một giây đều rất quý giá.
“Không cần làm gì cả.”
Sở Hi Thanh nhìn về phía vực ngoại: “Các ngươi cảm thấy, các thần Bàn Cổ
kiêng kỵ nhân tộc hơn, hay là kiêng kỵ Thiên đế đời đầu với Thần Bàn Nhược
hơn?”
Tư Hoàng Tuyền suy tư: “Khẳng định là không muốn thấy nhân tộc chúng ta
quật khởi. Nhưng bây giờ, Thần Bàn Nhược đã sắp thành chúa tể.”
Tại giai đoạn trước mắt, các thần Bàn Cổ né tránh Thần Bàn Nhược là vì nhân
tộc.
Các thần có thể sống hòa bình với Thần Bàn Nhược, chỉ là do lực lượng của
Thần Bàn Nhược mạnh mẽ hơn, đến nay vẫn không lộ sơ hở.
“Vì vậy, ta chỉ cần để các thần Bàn Cổ cảm thấy có thể ra tay với Thần Bàn
Nhược vào lúc này, là hắn sẽ bị các thần phản phệ, khói lửa sẽ nổi lên.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, thời điểm này, Thái Sơ Huyền Nữ cũng phải hành động
rồi nhỉ.
Vị nữ thần này có rất nhiều quan hệ trên tinh không.
Nếu nàng không thể kiềm chế được phần lớn lực lượng của Thần Bàn Nhược,
vậy thì uổng là ‘Vạn Mưu chi chủ’.
“Còn cả Kiến Nguyên đế, nếu các thần Bàn Cổ ra sức phản đối, các ngươi cảm
thấy hắn sẽ liều lĩnh và mạo hiểm làm địch với các thần, kiên trì giải phong ấn
cho Đế Oa?”
Đây chính là dùng lực lượng của kẻ địch để kiềm chế Kiến Nguyên đế.
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì sững sờ, nghĩ đến sự tích của Kiến Nguyên đế
trong mấy chục năm qua, phán đoán tính cách và cách làm người của kẻ này.
“Người này ích kỷ đến cực điểm, nếu như có nguy hiểm để hắn không thể tiếp
thu, hắn nhất định sẽ từ bỏ.”
“Vì vậy, hắn nhất định sẽ mưu đồ con Vọng Thiên Hống đời đầu kia.”
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện tinh quang.
Vì thế hắn mới phái Phong Tam đến thành Vọng An, ép Kiến Nguyên đế cả
trong lẫn ngoài, khiến hắn bí quá hóa liều, gắng sức lần cuối.
Hắn giơ tay lên, ngưng tụ một đoàn linh quang hỗn độn.
“Ta coi thiên địa là hỗn độn, mà hỗn độn lại nằm trong lòng bàn tay ta.”
Tư Hoàng Tuyền vẫn không hiểu, tại sao Sở Hi Thanh lại có tự tin như vậy?
Nhưng nàng vẫn rất kính phục.
Con ngươi của Lục Loạn Ly cũng rực rỡ rạng ngời.
Hai người trước, bọn họ mới biết chuyện Táng Thiên sắp nhập ma.
Sau khi kinh ngạc xong, Sở Hi Thanh lại dùng thời gian cực ngắn để chuẩn bị
kế hoạch phản kích?
Lục Loạn Ly lập tức chú ý đến ánh mắt mê ly của Tư Hoàng Tuyền, nàng chợt
thấy không thoải mái, ho khan một tiếng: “Vậy cũng không cần chờ ở đây
chứ?”
“Đao kiếm đáng sợ nhất là lúc trước khi ra khỏi vỏ, e rằng vị kia không có quá
nhiều sức lực để quan tâm chuyện khác.”
Tinh vệ chợt mở miệng: “Lẽ nào mục tiêu thật sự của ngươi là Cửu Phượng?
Ngươi muốn dụ nàng vào Minh giới?”
Sở Hi Thanh kinh ngạc nhìn nàng, sau đó gật đầu: “Hi vọng có thể được như ý.”
“Không thể nào!” Tinh Vệ lắc đầu: “Cửu Phượng không ngu như vậy, Thần Bàn
Nhược cũng sẽ không để nàng tự ý làm việc, bước vào cạm bẫy.”
Sở Hi Thanh bật cười: “Trước khi đến đây, ta đã để Thần Phổ Chiếu tung tin
đồn trong tinh không. Hành trình Minh giới này, là để Hoàng Tuyền kế thừa lực
lượng của Minh hoàng đời đầu, hoàn thành nghi thức tại đây, trở thành chủ của
Minh giới.”
Tư Hoàng Tuyền tỏ vẻ kỳ dị.
Nàng đúng là nhận được chút lợi ích từ thi thể của Minh hoàng đời đầu.
Nhưng cái này còn lâu mới đủ để trở thành chủ của Minh giới.
Còn về phần ‘nghi thức’ Vĩnh Hằng, Tư Hoàng Tuyền thật ra cũng rất chờ
mong.
Nàng bây giờ chỉ là Gần Thần, không thể phát huy toàn bộ lực lượng thiên quy
của bản thân.
Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc, nàng vẫn chưa nắm giữ toàn bộ đồ vật của mẹ
mình.
“Dưới trạng thái bình thường, Cửu Phượng sẽ không tin chuyện hoang đường
này. Nhưng khoảng thời gian này, không chỉ Thái Sơ Huyền Nữ quấy rầy vận
mệnh, mà tam đại Ty Thiên cũng sẽ ra tay, che đậy vận mệnh biến hóa trong
dòng sông thời gian. Cửu Phượng sẽ phát hiện tương lai của nàng là một mảnh
hỗn độn không rõ.”
Sở Hi Thanh cười giải thích: “Còn cả Thần Bàn Nhược nữa, hắn sẽ để Cửu
Phượng đi vào.”
Hắn nhìn ra ngoài Minh giới với ánh mắt sâu thẳm.
Tại thời điểm bất đắc dĩ, Thần Bàn Nhược nhất định sẽ ra tay thăm dò.
Mà quân cờ thích hợp nhất, chính là Cửu Phượng!
Tuy nhiên, đây là chuyện mà Sở Hi Thanh không thể chắc chắn.
Dù sao đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Một trong đó chính là biến số.
Kẻ địch của hắn dù sao cũng là ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ đã âm thầm thao
túng thế giới này hơn ngàn vạn năm.
Rất khó nói là vị này sẽ không cho hắn một bất ngờ.
Tinh Vệ lại thấy rất phức tạp.
Nếu bọn họ có thể dụ Cửu Phượng đi vào như Sở Hi Thanh nói?
Vậy sau khi dụ vào thì sao? Mấy người bọn họ có thể vây giết Cửu Phượng sao?
Đây chính là chủ của Phượng tộc, là một trong những đế quân mạnh mẽ nhất
thiên địa, thực lực còn hơn cả Chu Tước Tinh Quân.
Tinh Vệ lập tức ném một tin phù về phía Sở Hi Thanh.
“Bệ hạ bảo ta tìm hiểu tình hình của U Đô chúa tể đúng không? Đã có kết quả
rồi. Nên nói thế nào đây, tình huống có chút bất ngờ.”
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn tin phù trong tay.
Chữ trên tin phù lại là thần văn Cự linh do Thiên đế Thương Hoàng tạo ra.
Trong mắt của hắn lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tình huống đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mà khi Sở Hi Thanh đang suy tư, nghĩ có thể giành được chỗ tốt từ đó không,
thì lại nhìn thấy một đoàn hào quang màu đỏ thắm lóe lên ở cửa vào chiến
trường.
Con ngươi của Sở Hi Thanh không khỏi co rút lại.
Đó là Cửu Phượng!
Vị Thiên hậu này quả nhiên là đã chủ động tiến vào Minh giới như hắn đoán!
Nhưng nàng đến quá nhanh.
Không! Phải nói là Thần Bàn Nhược quá quyết đoán!
Khi Sở Hi Thanh đang suy tư, chung quanh Sở Hi Thanh chợt nổ tung, vô số
liệt diễm còn lôi đình màu đỏ thắm công kích và bao phủ bốn phía.
Sau lưng Sở Hi Thanh lập tức hiện ra một cây đại thụ Huyết tùng.
Mộc Kiếm Tiên tản ra lực lượng nguyên từ, ngăn cách liệt diễm ngập trời ở bên
ngoài, đồng thời múa 99 thanh vũ khí mượn từ kho vũ khí của Lê Tham, cắt đứt
không gian chung quanh, ngăn cản liệt diễm và lôi đình lan tràn.
Khi chiến sự bắt đầu trong chiến trường cổ, Thần Bàn Nhược đang đứng ở
ngoài Minh giới, nhìn một vùng tối tăm hư vô trước mắt.
“Vị Nhân hoàng này đúng là một đối thủ đáng sợ.”
Thần Bàn Nhược cười nói với hư vô kia: “Ta tưởng mình đã làm không chê vào
đâu được, vị Nhân hoàng này lại làm cho ta rơi vào trạng thái đỡ trái thì hở
phải. Cái cảm giác này, ngàn vạn năm rồi vẫn chưa được cảm nhận.”
Trong mảnh hư vô kia là một bóng người mà mắt thường khó thấy.
Hắn quay đầu nhìn Minh giới một chút, lập tức nói với vẻ bất ngờ: “Ngươi rất
vui vẻ, tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của ngươi?”
“Không, hắn đã nhiều lần thoát khỏi dự tính của ta, cho ta rất nhiều vui mừng.”
Thần Bàn Nhược lắc lắc đầu: “Nhưng mà thế giới hiện nay đã khác với trước
kia. Khí phách và mưu lược của hắn làm người ta sợ hãi, nhưng trước mặt sức
mạnh tuyệt đối, cái này thật ra rất buồn cười.
Sở Hi Thanh lại như hắn của ngày xưa, luôn lo lắng cẩn thận từng li từng tí, như
đi trên băng mỏng.
Nhưng mà Thần Bàn Nhược chắc chắn sẽ không bất cẩn như Đông Hoàng và
chư đế của nhân tộc.
Bóng người trong hư vô lại chỉ về một phía nào đó trong tinh không.
“Vì vậy, đó cũng nằm trong dự liệu của ngươi?”
Đó là tai tinh Huỳnh Hoặc!
Từ nơi này có thể thấy được, trong mảnh tinh vực kia cũng bùng nổ ra lửa khói
ngập trời.
Huỳnh Hoặc chủ tai, chấp chưởng chính là thiên quy Hỏa Diễm, tất cả hỏa hoạn
trong thiên hạ đều có quan hệ với hắn.
Huỳnh Hoặc Tinh Quân đương đại còn vì thế mà diễn sinh ra các loại pháp môn
thiên tai, đối chọi gay gắt với Kế Đô.
Hắn là một nhân vật cấp bậc đế quân, cũng là đối thủ lớn nhất của ‘Vạn Tai chi
chủ’ Kế Đô.
Ngôi sao Huỳnh Hoặc này vốn do các thần hệ Hỏa chấp chưởng, sau khi Diễm
Dung ngã xuống, ngôi sao này đã rơi vào tay Phượng tộc.
Mà bây giờ, Hỏa Thần – Diễm Dung muốn cướp lại Huỳnh Hoặc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK