Sở Hi Thanh chỉ có một môn Nhai Tí chân ý là lên đến tầng hai mươi, đó là còn
phải dựa vào ngoại lực.
Trong Thần Ý Đao Tâm của hắn còn hai thiên quy Nhai Tí hoàn chỉnh tầng 21.
Sở Hi Thanh lại không thể khống chế nó, không thể dùng nó để dẫn dắt ngọc
phù bên trong nguyên thần Vấn Thù Y lột xác.
Ngoài ra, Nhai Tí chân ý là tổ hợp của nhiều loại sức mạnh, ngọc phù nho nhỏ
này không chứa được.
Vì vậy, nhất định phải phân tách ra.
Sở Hi Thanh cân nhắc một chút, quyết định lựa chọn Báo Ứng.
Nếu như tách Báo Ứng từ trong Nhai Tí chân ý ra, vậy thì đầu thiên quy này
quả thực là không trọn vẹn đến mức khó coi.
Nhưng Sở Hi Thanh tin là, Vấn Thù Y nhất định nắm giữ Kính Thiên chi pháp
mạnh hơn hắn.
Phải biết, pháp môn hệ Băng cũng có thể diễn sinh Kính Thiên chi đạo!
Sở Hi Thanh tin tưởng, cái thiên quy Báo Ứng không đầy đủ này, mới là thứ
Vấn Thù Y cần.
. . .
Tuy rằng âm Dương thần nguyên của hai người đã hoàn thành trong ngày đầu
tiên, nhưng Sở Hi Thanh vẫn ở trong tẩm cung của Vấn Thù Y ba ngày.
Quá trình tiếp theo chủ yếu là củng cố.
Hai người nhất định phải đảm bảo âm dương tuần hoàn trong cơ thể bọn họ sinh
sôi liên tục.
Tiếp theo chính là ‘song tu’.
Đương nhiên không phải là song tu chân chính.
Dù bọn họ không tu luyện Thần Nguyên Tham Đồng Khế hoàn chỉnh, nhưng lại
có thể mượn âm Dương thần nguyên để sử dụng một số pháp môn trong Thần
Nguyên Tham Đồng Khế.
Vì dụ như ‘Thần Nguyên linh khải’.
Bọn họ có thể thông qua linh hồn giao cảm, dẫn dắt đối phương, để đối phương
học tập võ đạo của bản thân.
Cái này cũng hơi tương tự với ‘thiên nhân giao cảm’.
Không giống là ‘thiên nhân giao cảm’ câu thông với thiên địa, còn ‘Thần
Nguyên linh khải’ là nam nữ.
Có điều, nói là song tu nhưng thật ra là một mình Vấn Thù Y biếu tặng.
Vấn Thù Y dẫn dắt để cho Sở Hi Thanh học tập Vĩnh Hằng chi pháp của nàng.
Vĩnh Hằng của vị thành chủ này đã lên đến tầng hai mươi bảy, tiếp cận với thần
linh, để Sở Hi Thanh líu lưỡi không thôi.
Vì vậy, Sở Hi Thanh lại ở Băng Huyền cung thêm một ngày.
Bốn ngày sau, hắn mới tinh thần phấn chấn, mặt đỏ lừ lừ, rời khỏi Băng Huyền
cung.
Thần thức Sở Hi Thanh rất nhạy cảm, khi hắn đi ra cửa cung thì đã phát hiện
đám nam nữ đi đường đều nhìn mình với ánh mắt dị dạng.
Thân phận của những người này, hoặc là cung nữ hoặc là thị vệ, hoặc chính là
quý tộc và quan lớn của Cực Đông Băng Thành.
Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh còn nhận biết được hàng ngàn hàng vạn địch
ý và sát niệm trong phạm vi mười dặm.
Sở Hi Thanh híp mắt lại, sau đó không thèm để ý mà quay đầu cười với Vấn
Thù Y: “Thành chủ đại nhân dừng chân, tiễn đến đây là được rồi. Ta sẽ dùng
độn pháp rời đi, gặp mặt mấy người Phong Tam ở ngoài thành, không cần thành
chủ phải đưa tiễn.”
Hôm nay, Vấn Thù Y lại mặc giáp, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt nàng.
Nhưng giọng điệu của nàng có hơi tiếc nuối, ngậm lấy không nỡ: “Hi Thanh
nhất định phải đi sao? Không thể ở lại thêm vài ngày sao?”
Mười ngày nay, bọn họ đều cô đọng âm Dương thần nguyên, nàng còn chưa
chiêu đãi vị khách quý này.
“Lần sau đi, ta cũng muốn ở lại thêm một thời gian, vấn đề là vị Thiết thúc kia
của ta đã không chịu nổi nữa, đã thúc giục mấy lần rồi, ta nhất định phải nhanh
chóng xuôi nam.”
Sở Hi Thanh nói đến đây thì lại đổi giọng, bên trong lời nói còn hàm chứa trêu
chọc: “Hơn nữa, nếu như ta ở lại đây nữa, chỉ sợ có người sẽ lột da ta.”
Thật ra hắn cũng hiểu tâm tư của những người này.
Địa vị của Vấn Thù Y ở Cực Đông Băng Thành giống như thần linh, được vô số
con dân Băng Thành tôn sùng, kính ngưỡng và thờ phụng.
Bây giờ là có một tên tiểu tử chưa dứt sữa muốn ô nhiễm nàng, tiếp cận nàng.
Đây há không phải là chọc giận bọn họ sao?
Nếu như không phải Vấn Thù Y rất có uy vọng, kiếm trong tay nàng lại làm
người ta sợ hãi, thì e rằng mấy ngày trước đã có người ra tay với hắn rồi.
Trực tiếp cắt thành mấy khối rồi mang đi nuôi cá.
Còn có một ít người, vì một số nguyên do nào đó mà cũng sinh sát niệm với
hắn.
Lúc này, Vấn Thù Y nhíu mày nhìn qua một vòng.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo như đao, làm cho toàn bộ trong và ngoài cửa cung đều
yên tĩnh.
Đám cung nữ thị vệ, tướng lãnh văn thần kia đều cúi đầu, hoặc là khom mình
thi lễ, hoặc là quỳ rạp trên mặt đất.
“Cũng tốt.”
Vấn Thù Y nghĩ đến chiến sự càng ngày càng kịch liệt, dù mình có giữ Sở Hi
Thanh ở lại thì e rằng cũng không có thời gian để tiếp khách, nên cũng không
giữ lại nữa: “Vậy thì một lời đã định, nếu Hi Thanh có rảnh rỗi thì không ngại
đến Băng Thành chơi. Còn nữa, ngươi xuôi nam thì nhất định phải cẩn thận.”
Sau đó nàng giơ tay lên, hai vị nữ quan ôm một hộp gỗ đi qua: “Ngươi mang
những thứ này theo đi.”
Danh Sách Chương: