Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này, tại Cực Đông Băng Thành ở cách đó mấy vạn dặm.
Vấn Thù Y đang nghị sự với đám quan lại ở trong điện, sắc mặt đột nhiên đỏ
bừng lên.
Cực Dương thần nguyên trong nguyên thần đột nhiên tuôn ra một lượng lớn lực
lượng cực dương, cũng khiến cho chín khiếu huyệt âm Nguyên của nàng phát
sinh dị biến.
Bên trong chín khiếu huyệt này, vốn tích trữ lực lượng cực âm mấy trăm năm
của nàng, chúng vốn đã cứng đờ, đã bị đóng băng, không thể vận chuyển bình
thường.
Nhưng vào lúc này, theo một chút lực lượng cực dương truyền vào, làm cho
chín khiếu huyệt bắt đầu phát sinh biến hóa.
Lực lượng cực âm ở bên trong từ từ buông lỏng, thậm chí là chuyển động, bắt
đầu tham dự vào vòng tuần hoàn của cơ thể một lần nữa.
Đây là việc tốt, nàng có thể vận dụng càng nhiều lực lượng hơn, chỉ là thời điểm
không thích hợp.
Vấn Thù Y chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, toàn thân đều ấm áp như như xuân,
điều này làm cho nàng không nhịn được mà suýt nữa rên rỉ một tiếng.
Càng có một luồng cảm giác khô nóng sinh sôi trong cơ thể của Vấn Thù Y.
Nàng không thể tự chủ được mà khép chặt đôi chân ngọc.
“Vương thượng!’
Lúc này, Quy Nguyên Hạo đang báo cáo chính vụ của Băng Thành, lại ngờ vực
nhìn về phía Vấn Thù Y: “Các hạng thu chi của tháng bảy là như vậy, vương
thượng muốn hỏi gì không?”
Vấn Thù Y đã ngồi không yên, nàng đứng lên nói: “Hôm nay kết thúc ở đây đi,
giờ thìn ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
Vấn Thù Y nói xong, không chờ quần thần đặt câu hỏi, trực tiếp quay người đi
về phía tẩm cung của mình.
Sắc mặt của nàng đã đỏ bừng.
Nàng và Sở Hi Thanh tu luyện Thần Nguyên Đồng Tham Khế bản không trọn
vẹn, không phải song tu chân chính.
Nhưng một ít hậu hoạn và đặc tính của công pháp song tu kia, thì vẫn xuất hiện
ở trên người của nàng.
Vấn Thù Y âm thầm tự trách.
Năng lực tự kiềm chế của mình sao lại kém như vậy? Suýt nữa thì mất mặt xấu
hổ ở trước mặt quần thần.

Cùng lúc đó, bên ngoài mộ Cơ Dương.
Mấy đại trưởng lão của năm đại thần tông như Ngụy Nguyên Tùng và Thần
Viêm Kiếm – Ba Đông đều đang ở đây, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, ngồi xếp
bằng ở trước cửa hang.
Trên mặt bọn họ nhìn như đang lo lắng, thật ra thì đang suy nghĩ rất nhiều.
Lần này Sở Hi Thanh có thể đi ra hay không? Bây giờ hắn sống hay là chết?
Tốt nhất là tên kia dính thi độc, trở thành độc thi.
Tại một ý nghĩa nào đó, độc thi cũng coi như là một loại sinh mệnh đặc biệt.
Nhưng mà một khi người này thi biến, uy hiếp của hắn sẽ giảm mạnh, gần như
là không còn uy hiếp.
Lực lượng huyết mạch của Sở Hi Thanh sẽ phát sinh dị biến, uy lực Nhai Tí
Đao nhất định sẽ không như lúc trước, cũng không thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử
Đao đến trình độ của Huyết Nhai Đao Quân.
Vô Tướng thần tông cũng không thể coi Sở Hi Thanh là đệ tử nòng cốt nữa, bọn
họ có thể quang minh chính đại triệu tập thế lực khắp nơi để vây giết Sở Hi
Thanh.
Bọn họ tràn đầy chờ mong mà nhìn vào miệng hang, yên lặng chờ đợi kết quả.
Mấy người Bá Thiên Lai và Phong Liên Thành cũng đang chờ đợi ở cửa hang.
Bọn họ đều nhíu chặt lông mày, tựa như đang lo lắng cho an nguy của Kỳ chủ.
Nhưng trừ Đơn Tuyết Phỉ ra, mấy người còn lại đều đang nghĩ, nếu Sở Hi
Thanh chết ở chỗ này thì không thể tốt hơn.
Bọn họ đều không phải hạng người ngu xuẩn, đều có thể cảm giác được, có thể
mình đã rơi vào sự khống chế của Sở Hi Thanh.
Mặc dụ mấy người đều muốn đưa Sở Hi Thanh vào chỗ chết, nhưng bây giờ lại
không thể không nghe theo Sở Hi Thanh.
Nếu như Sở Hi Thanh chết như vậy, đám người kiêu ngạo như bọn họ tất nhiên
sẽ hơi tiếc nuối, nhưng cũng có thể thoát khỏi cái hố này.
Hai người Nhật Già La và Hà Thất cũng đang lo lắng.
Bọn họ là thật sự lo lắng.
Vừa mới kiếm được chỗ dựa không lâu, lẽ nào lại ngã xuống như vậy? Thế này
thì bọn họ phải làm thế nào?
“Chủ thượng của các ngươi không có việc gì đâu!”
Thời Tri Mệnh cũng đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, vẻ mặt thanh
thản, lại hơi hàm chứa vẻ chờ mong: “Cơ Dương không có ác ý với hắn, sẽ
không hại hắn. Mà mặc kệ là Sở Hi Thanh hay là muội muội của hắn, đều có
khả năng chống lại thi độc.”
Thiết Cuồng Nhân cũng nghĩ như vậy.
Nhưng hắn vẫn lẳng lặng nhìn miệng hang, ý lo lắng vẫn sinh sôi không ngừng.
Thiết Cuồng Nhân lo lắng chính là bất ngờ, là chẳng may.
Chẳng may có tình huống bất ngờ nào đó thì sao?
Đó là con gái của Long Khôi, rất có thể là một vị thần linh!
Nếu nữ tử này muốn làm khó dễ, Sở Vân Vân còn chưa khôi phục tuyệt đối
không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng vào lúc này, Lục Loạn Ly vốn cũng đang lo lắng bất an, bỗng nhiên lại
hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, hắn không chỉ không sao cả, mà còn rất tốt.”
Sau khi nàng tỉnh lại, vốn là ôm tiểu Tóc Húi Cua đi qua đi lại ở nơi này, mấy
lần muốn xông vào trong hang, đều bị mấy người bên cạnh ngăn cản.
Lúc này nàng không chỉ bình tĩnh lại, toàn thân còn tỏa ra khí lạnh như băng.
“A?”
Phong Tam liếc mắt nhìn qua: “Lục phó kỳ chủ nhận được tin tức gì sao?”
“Không rõ.” Lục Loạn Ly biết vị này thật ra là Hạ Bạch Thạch Hạ sư bá của
mình, nàng không dám bất kính: “Nhưng hắn bây giờ vẫn bình yên vô sự, chắc
là còn nhận được lợi ích từ trong mộ.”
Nàng nhìn màn sáng màu xanh lam ở trước mắt, như đang muốn dùng ánh mắt
xé nát cái màn sáng này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK